NOTE 58_HELLO MAY

 

Hello May,

Chào tháng 5 xinh đẹp, chào ngày mới an nhiên giữa rừng cây bạt ngàn, tiếng suối, tiếng chim hót đánh thức mặt trời, đánh thức tim người vốn mênh mông.

Mình ở một nơi rất thi vị cho chuỗi ngày tất bật vì công việc. Relax những ngày lễ khi không thể về nhà. Cứ ngỡ, mình là đứa nghiện café, cứ buổi sáng phải ó chất Caffeine để dung hòa, tái tạo nặng lượng cho ngày mới. Hoặc ít nhất một ly espresso, ly instant coffee. Nhưng sáng nay, có người pha cho mình một tách trà gừng ấm áp giữa núi rừng đầy sương lạnh.

Lâu lắm rồi, mới có người chăm sóc mình như vậy. Và cũng lâu lắm rồi mới được nhìn nắng xiên qua kẽ lá, mới được “nướng” đến khét. Nơi này, rất đỗi bình yên, không ồn ào xe cộ như phố xá, không âm thanh điện thoại réo gọi. Tất cả tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng suối chảy, tiếng bước chân của những chú gà đang kiếm ăn ngoài vườn. Chợt nghĩ, mai này già đi, thế giới bình an, trong veo như thế nào còn được cơ hội hưởng thụ. Thôi, nói đến ngày mai xa xối quá, chỉ biết hiện hữu bây giờ, giây phút này có mặt trong nhau, ấm áp từng lời nói, hơi thở và rực rỡ những tia nắng ấm sau một trận mưa xối xả.

Mình thích bài hát: “Rồi cũng già” của nhạc sĩ Vũ Thành An, mình nghiệm ra tất cả vòng xoáy của thời gian rồi tất cả sẽ tàn phai. Mình là đứa nhiều hoài niệm, thương ngày cũ, nhớ kỉ niệm nhiều đến mức quên hiện tại vui hay buồn. Mình già rồi, sống toàn ý niệm hoài ức. Nhớ nhiều chuyện đã qua, từ thương cả những điều vui, ánh nhìn & kể cả những khi chạm kẽ vào nhau. Cơn lốc ái ân vội vã cũng chóng tàn như tro bụi. Người nghĩa gì, thương gì ở ngày cũ như mình. Hay chỉ là một thoáng bất chợt thoáng qua? Tiếc nuối điều gì ở chặng tuổi 30, 40, ngưỡng 50 chập chường thoáng hiện. Mai này, mình già, gặp nhau có còn cười được với nhau, bao dung cho nhau, còn ngồi cạnh nhau cùng nhâm nhi tách trà ấm?

Mình không biết nữa, chỉ biết rằng lòng hoang hoải lắm, dù bên cạnh rất bộn bề nhưng khoảng lặng quá đỗi chông chênh. Mình đi qua mọi thứ một mình, có vẻ như viễn cảnh đơn độc ở ngày mai không tránh khỏi. Kết nối một chữ duyên, liệu người bên cạnh có hiểu hết từ “thương” đúng nghĩa của cuộc đời. “Thương” hay “yêu”. Bao dung hay chiếm hữu….???? Tiếp nối cuộc hành trình một mình đơn độc hay kết hôn. Đi một mình hay chung đôi???? Quá lộn xộn, quá nhiều cảm xúc rối bời, cả khi ở giữa khung cảnh tuyệt vời như thế này.

Tách trà rất ấm trong cơn lạnh, tuy nhiên hành trình bước tới là một quyết định không dễ dàng gì với mình. Hay cứ vậy để bình an???

Ân tình, phải trả, ngày mình trở lại Sài Gòn sau dịch là quá nhiều may mắn. Công việc tốt, ngôn ngữ Tiếng Anh cũng tốt hơn mỗi ngày. Tiếng Anh làm mình mất tự tin nhưng cũng chính sự động viên của Người, chính sự dìu dắt của Người làm mình đứng vững hơn. Lạ, hàm ơn nhiều, suy nghĩ nhiều nhưng vẫn không thể có một chút tình ấm áo như mình đã từng có….

Mình từng thương Sài Gòn rất nhiều, vì Sài Gòn có tuổi trẻ của mình, có mối tình khắc cốt ghi ơn. Mình vẫn thương Sài Gòn đến thì hiện tại, Sài Gòn cho mình cơ hội, mình biết ơn & trân trọng điều ấy. Kể cả khi tiếng khóc cất lên từ nỗi lòng cũng có người hiểu, có người lắng nghe. Xứ xa, bon ba & chông chênh đã qua, vậy giờ mình có thể là công dân chính thức của Sài Gòn tuy thế sao nhiều buâng khuâng, hoài nghi & sợ. Sợ không đủ sức để gánh thêm một sự tổn thương nào, sợ sự ngông nghênh của mình sẽ gây nên đổ vỡ.

Mình hiểu gì ở cuộc sống này, ở Sài Gòn?

Tháng 5 rồi sẽ trôi, thời gian có đợi được ai nói chi lòng người. Mình thôi thương những ngày cũ, thôi hoài niệm những chiều đêm từng có nhau, hòa quyện nhau trong hơi thở vội vàng rồi tan nhanh. Mình thôi thương hình bóng cũ của anh, để mình trở về với chính mình, với những gì tiếp nối. Dở dang ơi, dừng lại, để tháng 5 mang màu nắng mới, mang ánh nắng sưởi ấm lòng mình, mang cơn gió xua tan đi tất cả những bận bịu nơi lòng. Hãy thương mình, kể cho tháng 5 có nhiều hoài niệm, có nhiều kí ức, có những dịu êm hay giông bão…Thì mình vẫn xin giữ hoàng hôn ở lại cho riêng mình.

Tháng 5, bình minh tinh khôi trong khu rừng vắng, ánh nắng xiên lá, xiên tim, xiên cả nỗi lòng héo úa. Thì tháng 5 ơi, xin hoàng hôn giữ lại vòng tay ôm, nụ hôn đừng vội vã để tan vào hoàng hôn vội vàng. Hạnh phúc muộn là hạnh phúc không trọn vẹn, trái tim không bình yên nhưng xin giữ mình cho hoàng hôn, dù hoàng hôn vụt tắt sau rặng núi để mang đến màn đêm thì mình vẫn xin giữ trong nhau ánh nhìn dịu ngọt.

Hello May, Tháng 5 sẽ ngọt ngạt & đón những gì thật khác.

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ