SÀI GÒN
Thi thoảng tôi ghé thăm Sài Gòn, chẳng để làm gì, chỉ cần ngồi chốn cũ, nhâm nhi tách cafe nhìn giọt nắng xiên qua từng kẽ lá.
Sài Gòn, những ngày đi bệnh viện là những ngày hồi ức cứ ồ ạt trở về. Từng ấy tháng năm vẫn không phai phôi.
Tôi thương Sài Gòn, từng thương rất nhiều, từng nghĩ chốn này cho tôi nhiều cảm xúc, cho tôi ước mơ, cho tôi cơ hội nhưng cũng vì thương Sài Gòn mà trái tim tôi trở nên buốt.....
Sài Gòn vẫn thế, khác xưa là ở lòng người. Ở Rose vẫn thế, những chiếc bàn cũ kĩ, lối đi vẫn đầy cỏ dại, mọi thứ không gì thay đổi chỉ có ngọn gió hôm nay thổi vào lòng tôi rát hơn xưa.
Năm năm rời phố, tôi nghĩ rằng đủ để quên nhưng khi có dịp trở về lòng đầy thổn thức, hoài thương một miền kí ức từng có chốn này.
Tôi lười lang thang ở Sài Gòn, cũng ít muốn nán lại nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau. Chiều trên phố rất đỗi nhộn nhịp nhưng ở đâu đó, trong trái tim tôi, Sài Gòn chiều nay rất buồn.
Người đã đi rồi, tôi trở lại Sài Gòn cũng chỉ có một mình, không còn ai bảo ban, không còn ai vỗ về. Cũng chẳng còn ai chịu khó ngồi nghe những câu chuyện kể từ tôi. Thanh xuân là một áng mây trời, tôi là kẻ phiêu bồng vô định. Có lần người bảo, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, bất cần nhưng đầy yếu đuối bên trong. Đừng gai góc mãi với cuộc đời này.
Hôm nay, tôi về thăm phố, tôi mang trong mình những nỗi buồn bất tận, tôi không tìm người để sẻ chia, tôi chỉ cần ngồi bình yên ở Rose để lắng lòng mình lại. Rồi mọi thứ cũng sẽ qua thôi.
Hãy đau, những nổi đau mà người khác không thể gánh gác một mình....Rồi toi luyện sự trưởng thành,
Tôi không muốn Sài Gòn thấy tôi khóc nhưng niềm đau không thể giấu mãi, vậy là tôi khóc giữa Sài Gòn mênh mông.
Ai đó bảo, Sài Gòn này rộng lớn lắm, thênh thanh lắm, không có cái ấm áp thâm tình ruột thịt như ở nhà. Sài Gòn cũng chẳng nương tay với những kẻ yếu đuối, Sài Gòn sẵn sàng cho mình vài bài học để trưởng thành và nếu bạn liêu xiêu, mọi thứ sẽ quật ngã bạn nhanh chóng. Dù có là vờ tỏ ra mạnh mẽ đi nữa thì cứ hãy như thế, ở Sài Gòn. Dù có thể gục ngã, nhưng đừng bao giờ khóc ở Sài Gòn.
Vậy mà, hôm nay tôi đã khóc....
Giờ, tôi không còn lý do để trở lại Sài Gòn, cũng chẳng còn nuối tiếc thương nhớ vì Sài Gòn từng thương tôi. Sân ga, rộn ràng người đón kẻ đưa, tôi cũng đến rất nhanh & trở về cũng vội. Để Sài Gòn trong tôi chỉ còn lại là hồi ức ngày xưa. Tôi sẽ ru Sài Gòn say ngủ trong trái tim của mình. Và tôi, cũng chẳng còn nhớ thương những ngày đã cũ, mùa đã đến và trôi qua rất vội. Hôm nay, tôi xin xếp lại lòng mình để đi đến những ngày tháng mới, dù buồn hay vui, dù thế nào tôi vẫn mong lòng mình thôi ray rứt & nhớ thương.
Người đã đi rồi, và Sài Gòn ngày ấy trong tôi sẽ nhạt nhòa....
Viết tại Sài Gòn khi ngồi ở Rose
18.12.2019
LMC
Nhận xét