SÀI GÒN KỲ CỤC

SÀI GÒN KỲ CỤC

Ở Sài Gòn, người ta có thể ăn mặc sành điệu, xài laptop hạng sang, ngồi café máy lạnh chỉ để gởi cái đơn xin một chân bán hàng.

Cũng ở Sài Gòn, người ta có thể mặc quần đùi, áo thun, dép lê, cà phê lề đường bàn chuyện đang xây cao ốc cho thuê, cho con đi du học...

Ở Sài Gòn, cái áo cái quần nhiều khi chẳng nói lên được gì.
Ở Sài Gòn có thể nói đủ thứ chuyện mà chưa chắc đã thân.
Có thể đi cùng nhau nhưng chưa chắc đã thích.
Có thể nắm tay nhau nhưng chưa chắc đã thương.
Có thể... hun nhau nhưng chưa chắc đã yêu!

Sài Gòn là vậy. Kỳ cục một cách dễ thương, dễ thương một cách kỳ cục.

Sài Gòn chả quan tâm bạn là ai, làm nghề gì, có nổi tiếng, giàu có hay không... Cần là giúp, thích thì mời, không cần khách sáo, trả ơn.

Bởi vậy, đã sống ở Sài Gòn, cho dù đi đâu bao lâu, bao xa, tôi thách bạn quên được nó đó!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ