BUỒN HÃY KHÓC

Khi vui, cứ cười, 
Khi buồn, cứ khóc
Cuộc đời này đừng đeo mặt nạ mãi, phô ra hết thảy mọi hỉ nộ ái ố, những vết thương chằn chịt lại dày thêm.
Ba! Con đã khóc khi con biết chị dồn con đến tận cùng, con kiệt sức thực sự.
Con không thể bao dung cho chị thêm lần nào nữa, và mọi thứ đã vụn vỡ thành tro tàn. Lúc ba mất, ba bảo con anh chị em phải thương nhau. Vì con là người chứng kiến lúc ba đi, một mình, ba nắm chặt tay con, nói lời cuối. Chính vì điều đó mà con đã cố gắng đến tận bây giờ. 
Con đã quên con đi từ ngày đó, hạnh phúc riêng con cũng đã chối từ, con xoay trở đủ điều vẫn không làm sao trọn vẹn cho gia đình. Chị đã lấy hết tiền con gởi về để mua bảo hiểm cho má, cho anh, cho gia đình chị, và chị đã làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
10 năm rồi, năm nào con cũng lo cho gia đình chị, má, anh nhưng giờ con sẽ buông, không thể cứ mãi xoay quần trong nỗi bế tắc. Ai cũng đủ lớn để tự chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra. Phải chi, má chịu vào Nha Trang sống với con, 
Nợ do ốm đau, nợ do bệnh tật thì dù khổ cỡ nào con cũng gánh được, đằng này, nợ do lười lao động, thích hưởng thụ, vin vào má....Con shock thật sự.
Con thực sự kiệt sức....ba à....

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ