Sài Gòn một buổi sáng....
Cứ những ngày cuối tuần không bận thì là những ngày lười nhất của chính mình. Nói vậy thôi, chứ khi bắt đầu một ngày mới đến, tôi đã sắp xếp cho mình những công việc cần làm.
Những công việc cần hoàn tất sẽ kết thúc vào tối thứ 6, tôi giành thời gian 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, học hành & thư giản. Nếu không có việc gì cần thiết phải đi ra ngoài, gặp gỡ bạn bè, cafe & tám thì chắc rằng bạn sẽ tìm thấy tôi ở trong căn phòng nhỏ với những ca khúc Âu Mỹ cũ xì.
John hay bảo tôi là đứa lười nhất quả đất. Thật vậy, càng ngày càng lớn, tôi chỉ thích sự tĩnh lặng, nơi ồn ào thường không có bóng dáng tôi. Nơi vui, sôi động tôi càng né tránh. Cafe cũng tự pha, tự cảm nhận hương vị trong không gian bé nhỏ. Lười thật.
Sài Gòn dạo này những ngày cuối tuần có nắng đẹp, sau những cơn mưa, Sài Gòn rất bình yên, cuối tuần có một nơi hiên nhỏ cafe, đọc sách, ngắm những tán cây xoe sắc còn gì bằng.
Mọi thứ hào nhoáng, phù phiếm không còn đủ sức quyến rũ tôi. Càng không khiến tôi bận lòng việc đến đi của ai đó. Tôi bình thản đi qua, không biết có nhạt nhẽo hay không? Không biết kí ức ngày cũ một ngày nào đó có khiến tôi bận rộn không? Nhưng hiện tại, ở phút giây này, tôi bình an.
Tôi từng hỏi mình, thẩm thấu được hết sự hỉ nộ ái ố của trần đời này chưa? Thấu hết ân nghĩa, tình đời...Từng trách móc, từng oán hận, từng cào cấu tim mình rách bươn, & giờ đã bình yên chưa? Tôi chợt mỉm cười với rất nhiều suy nghĩ điên khùng.
"Những người hạnh phúc nhất là những người biết tha thứ, quên đi, yêu thương, giúp đỡ, quan tâm & mỉm cười. Người hạnh phúc nhất là người biết cho đi chứ không phải chỉ biết nhận". Tôi đọc được dòng này ở trang nguồn: Life Thoughts.
Niềm hạnh phúc đích thực đến từ lòng vị tha, sự sẻ chia và tình yêu vô điều kiện, chứ không phải từ việc nhận lấy cho riêng mình.
Xã hội hiện tại, công việc & mọi thứ chiếm lấy hết thời gian của tôi. Vui nhất là tôi đã sửa nhà được cho má. Má vui, má cười suốt, chị bảo thế.
Sài Gòn sáng nay nắng rất đẹp, John bảo thế. Nhưng cũng không quyến rũ được tôi để lang thang. Tôi thích tôi bây giờ, mặc kệ & bình thản. Năm tháng tuổi trẻ, thanh xuân đã qua rồi. Cũng không phải tất bật, vội vã lao vào công việc mà không có thời gian nghỉ ngơi. Giờ rảnh là học tiếng Anh, học thêm một công việc khác để sau này về hưu có công việc để làm. Tôi bắt đầu giành thời gian học sư phạm mầm non. Tôi từng nói, tôi thích trẻ con & thích chăm sóc người già. Hai đối tượng này là những đối tượng cần chăm sóc nhất. Nhưng trước khi muốn chăm sóc một ai đó, chính tôi phải tự biết chăm sóc mình để có sức khỏe, để có kiến thức & mở rộng tình thương.
Không biết tình thương của mình đủ lớn, đủ bao dung, tha thứ tất thảy & chăm sóc tận tâm mọi người sau này không? Trẻ con, chúng như cành non dễ gãy. Người già, yếu thế cô đơn nhưng vòng tay của họ rất ấm, nếp nhăn, nụ cười của họ rất đẹp trong lòng tôi.
Tôi từng nghĩ, tôi đã bao dung & tha thứ cho chính mình, cho anh, cho những lựa chọn của tuổi trẻ. Nếu bây giờ gặp lại anh, tôi còn đủ rộng lượng, bao dung cười với nhau một nư cười thật hiền hòa. Tôi, anh hay cả chúng ta không ai có lỗi lầm gì với ai cả. Đó là sự lựa chọn, không chút tiếc nuối, không gợn oán hận & thời gian xóa nhòa tất cả. Tôi có con đường riêng của mình, anh về với những lối rẽ riêng. Những con đường song song chưa từng gặp nhau ở lối nào.
Tôi từng nghĩ anh bình yên chưa? Trong câu chuyện của chính mình, anh vượt qua mọi thứ có ngoạn mục không? Nhưng đó là suy nghĩ non nớt của chính tôi thôi. Kịp nghĩ lại, trong một bước hành trình của chính mình, chúng ta phải tự chịu trách nhiệm với quyết định & sự lựa chọn của chính mình.
Bạn biết không, sáng nay Sài Gòn nắng rất đẹp, nắng xiên qua khung cửa sổ của căn phòng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài hiên kia, tôi thấy mình thật may mắn còn được thức dậy, còn được ngắm trời mây & lãng đãng chút mộng mơ nơi lòng mình. Buông xuống tất thảy nhé, xin hãy bao dung cho nhau, xin từ bi với chính mình, từ bi với người. Thư thái uống tách trà sớm mai còn nồng nàn hương vị.
Cho anh, mong anh có một ngày cuối tuần thật bình yên & nhẹ nhàng. Thương anh, thương những gập ghềnh chìm nổi, phương xa em luôn nguyện cầu cho em, cho anh, cho lòng chúng ta bình lặng lại. Hãy sống thật hạnh phúc, thật bình an & cười nhiều hơn anh nhé. Em ở chốn này, dẫu có mênh mông nhưng lòng đã bình lặng.
Có một chú chim sẻ nhỏ, vừa hót một bản tình ca & bay đi rồi....
Sài Gòn 01.06.2025,
Một buổi sáng bình yên trong tôi...
Nhận xét