3. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ
Khi chúng ta ngày càng trưởng thành, một điều gì đó bên trong ta thay đổi. Chúng ta bắt đầu trân trọng sự bình yên hơn là ồn ào, và sự thấu hiểu hơn là việc phải đúng. Cuộc sống khiến ta khiêm nhường theo những cách mà ta không bao giờ ngờ tới. Nó dạy ta rằng không phải mọi thứ đều đáng để ta dành năng lượng, thời gian hay phản ứng.
Ở những năm tháng tuổi trẻ, ta thường chạy theo những thứ không thực sự quan trọng: sự chú ý, sự tán thành, những cuộc tranh cãi, hay thậm chí là những con người không phù hợp. Nhưng theo thời gian, ta nhận ra mình đã từng đặt nặng quá nhiều điều vô nghĩa. Ta đã phí thời gian lo lắng về những thứ không có giá trị thực sự. Dần dần, ta bắt đầu buông bỏ.
Ta ngừng ép buộc những mối quan hệ bạn bè. Ta ngừng cố gắng chen chân vào những nơi rõ ràng không thuộc về ta. Ta ngừng giải thích bản thân với những người đã quyết tâm không hiểu ta. Thay vào đó, ta bắt đầu trưởng thành một cách lặng lẽ, bình thản và khôn ngoan.
Càng lớn tuổi, ta càng trân trọng những buổi sáng yên tĩnh, những thói quen đơn giản và những mối liên kết chân thành. Ta học được rằng sự im lặng có thể chữa lành, và khoảng cách có thể là sự bảo vệ. Không phải mọi thứ đều cần một phản ứng. Không phải mọi trận chiến đều cần được chiến đấu.
Sự trưởng thành dạy ta biết chấp nhận. Ta bắt đầu chấp nhận con người như họ vốn là, và các tình huống như chúng diễn ra. Ta không còn phí năng lượng để cố thay đổi người khác. Ta tập trung vào bản thân, sự bình yên của ta, và hành trình của chính ta.
Và trong sự tĩnh lặng ấy, ta bắt đầu cảm thấy sống động hơn bao giờ hết. Tiếng ồn tan biến, căng thẳng giảm bớt, và con đường trở nên rõ ràng hơn. Cuộc sống không còn là việc chứng minh một quan điểm, mà là sống với mục đích.
Vì vậy, khi bạn càng lớn tuổi, bạn càng trở nên trầm lặng—không phải vì bạn có ít điều để nói, mà vì bạn cuối cùng đã hiểu điều gì thực sự đáng giá để bạn dành lời nói, thời gian và trái tim của mình.
— Người Kể Chuyện 





Nguồn: The Storyteller
Nhận xét