NOTE 111
Những hoàng hôn nơi này thường làm tôi muốn viết dù tôi đang tất bật trên đường, gõ vội trên điện thoại đôi dòng. Tôi thích những buổi chiều trở về căn phòng quen, nằm dài trên sofa đọc một quyển sách, hay có khi ngồi mãi đến đêm. Những người tôi quen, họ ít khi ngồi lại khi chiều xuống. Tôi giờ cũng vậy. Thưa vắng hẳn. Những bộn bề đời thường cuốn tôi đi. Đôi lúc, tôi nhìn qua cửa sổ, qua kẽ lá, thấy hoàng hôn hắt lên chiếc lá, cửa kính những tia nắng yếu, tôi lại mơ hồ nhớ. Một nỗi nhớ không rõ tên, chỉ biết là mình nhớ một kỷ niệm, một giai điệu, một nụ cười, một tiếng chim, một điều gì đó loãng như sương. Hoàng hôn là một thời khắc diệu kỳ! Và tôi nhớ chàng Hoàng tử bé. Vào cái ngày cậu ngắm hoàng hôn hơn bốn mươi lần ấy… Thật xứng đáng để im lặng cất hết mọi thứ vào trong. Hoàng hôn nơi này là bình mình nơi khác, bạn ngắm hoàng hôn hay đón bình mình?