Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2024

NOTE 111

 Những hoàng hôn nơi này thường làm tôi muốn viết dù tôi đang tất bật trên đường, gõ vội trên điện thoại đôi dòng. Tôi thích những buổi chiều trở về căn phòng quen, nằm dài trên sofa đọc một quyển sách, hay có khi ngồi mãi đến đêm.  Những người tôi quen, họ ít khi ngồi lại khi chiều xuống. Tôi giờ cũng vậy. Thưa vắng hẳn.  Những bộn bề đời thường cuốn tôi đi. Đôi lúc, tôi nhìn qua cửa sổ, qua kẽ lá, thấy hoàng hôn hắt lên chiếc lá, cửa kính những tia nắng yếu, tôi lại mơ hồ nhớ. Một nỗi nhớ không rõ tên, chỉ biết là mình nhớ một kỷ niệm, một giai điệu, một nụ cười, một tiếng chim, một điều gì đó loãng như sương. Hoàng hôn là một thời khắc diệu kỳ! Và tôi nhớ chàng Hoàng tử bé. Vào cái ngày cậu ngắm hoàng hôn hơn bốn mươi lần ấy… Thật xứng đáng để im lặng  cất hết mọi thứ vào trong. Hoàng hôn nơi này là bình mình nơi khác, bạn ngắm hoàng hôn hay đón bình mình?

NOTE 210

 Những ngày trôi…. 8 tuần nữa, chúng ta có một cái tết đoàn viên. Nói thật lòng, mình không thích tết, nhưng mình thích những ngày nghỉ của tết. Càng đi xa, mình càng thích được trở về ngoài bên hiên nhà lắng nghe mùa về.  Tết quê mình vui lắm, điều mình thích nhất là ngồi gói bánh tét với cô mình. Từ ngày ba mất, nhà mình dọn dẹp cái vụ gói bánh, mình thường lên nhà cô chơi đến tối khuya & cùng cô ngồi gói. Thực ra, ăn uống không bao nhiêu, nhưng cô vẫn làm vì muốn giữ truyền thống. Nhà mình thì chẳng còn ai, ăn uống cũng không nhiều, mỗi năm tết về chỉ order một hay hai đòn bánh tét để cúng là đủ rồi.  Tết quê mình vui lắm, nhất là ngày mùng 1 tết, lên nghĩa trang rất đông vui. Giờ mình đi càng xa, càng thấy mong mỏi ngày về càng cận kề càng nôn nóng. Mình từng nghĩ, bình thườn mỗi ngày không dọn dẹp nhà cửa hay sao mà cứ gần tết bày ra dọn mắc mệt. Bình thường không ăn uống hay gì mà đến tết thì nấu đủ thức món ăn. Nhìn ngán lắm, điều mình thích nhất lúc tết là hoa...

NOTE 209

 Đời quá chừng buồn tri kỉ ạ Cảm ơn người đến bạn cùng ta Coi vậy chứ mà ta yếu đuối Chỉ sợ loay hoay đã kịp già Tạ ơn người đến cùng ta hát Những lời mộng mị những lời say Tạ ơn người đã thương ta mãi Dẫu lắm khi mình dạ đó đây Tạ ơn ngẫu nhĩ ra vàng đá Tạ ơn núi đứng để chờ mây Tạ ơn gì nữa? Thôi im nhé Chả lẽ tạ ơn suốt cuộc đời này? Đời đã mở lối vào mùa hội lớn Người sẽ trở về, ta sẽ ra đi Những lời hẹn cũng chỉ là để đó Giờ ngăn chia biết có nhớ thương gì… (Tạ ơn người đã thương ta mãi | Nguyễn Thiên Ngân) Bài dễ thương quá nên mình đăng nha. Bài này chỉ cảm ơn những người bạn đã uống cùng mình, cùng mình những ngày cơ cực giữa đời phiêu lãng, cùng mình lên thác xuống ghềnh vẫn mỉm cười vì nhau. Xin hãy hiểu giúp mình là, tất cả chữ nghĩa trên góc nhỏ này là dành cho tất cả, không riêng ai.  Nếu bạn thấy đồng điệu là vì trái tim bạn đẹp, không phải mình ám chỉ bạn.  Nếu bạn thấy hoan ca, là vì trái tim bạn rộn rã, không phải mình mang đến lời ca. Nếu bạn thấy đau đớ...

NOTE 208

 Khởi đầu một ngày mới không phải lúc nào cũng là nắng đẹp nhưng chúng ta có thể chọn lựa tận hưởng cơn mưa hay là ngồi than trách.  Bạn biết không, đôi khi bệnh tật, thất bại cũng giống như là ân sủng của Thiên Chúa, nhắc nhở chúng ta về thân phận cát bụi, mỏng giòn và cho chúng ta biết dừng lại đúng lúc. Bệnh tật ư, có là gì đâu .... Chẳng phải chúng ta được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, thư giãn .... Chúng ta có thể đọc một cuốn sách trọn vẹn hay nghe một bài nhạc với cả tâm hồn. Chúng ta có thể nằm nhìn ngắm mây bay, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn và cả chiếc lá vàng bay ngoài khung cửa sổ. Bao lâu rồi chúng ta chưa có mặt cho chính mình, chưa lắng nghe sâu nhịp tim hơi thở của mình ....?  Chúng ta cuống cuồng hết đi rồi chạy với bao nhiêu dự án kế hoạch .... chúng ta quên chính mình sống an bình là thành tựu lớn nhất và biết lặng yên ngồi nghe nắng mưa những sớm mai với một người thương là hạnh phúc lớn nhất.  Chúng ta đã đạt được gì rồi? Chúng ta còn chưa đạt...

NOTE 207

 Ai rồi cũng quên… Mình viết vậy vì trước đây mình luôn tự tin có trí nhớ tốt. Nhớ tất cả những thứ tưởng chừng dở hơi nhất trên đời lúc đó: biển số xe người thân, sinh nhật của tất cả các bạn lớp Đại học, sinh nhật người yêu cũ của người yêu hiện tại, sinh nhật người yêu hiện tại của người yêu cũ, sở thích từng người và nhiều thứ linh tinh khác (đó là ngày trước thôi nha, rảnh thiệt chứ!).  Nhưng bây giờ thì khác. Những cái note trong điện thoại chỉ toàn là nhắc nhớ.  Những nhắc nhớ quan trọng của một gái “già háp” đãng trí: ngày giỗ của người thân, ngày một người bước vào cuộc đời, ngày một người dứt áo bỏ đi, những điều đã từng khiến mình cười, những ước mơ ngốc dại tuổi 25, những thứ cần làm trước khi xách vali đi chơi, những đồ cần đem khi về thăm ba mẹ,…  Và có một ghi chú quan trọng tự dặn chính mình: “Những điều Hạ “không được trở thành” khi về già”. Đó là cái note quan trọng sau khi đã tiếp xúc với rất nhiều sự đổi thay của người thân thương khi kết hôn, xế ...

NOTE 206

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết: "Nhưng cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn. Không một người viết hay nào tôi biết mà không cô đơn. Không một thần tượng văn chương nào của tôi mà không bị cô đơn dày vò..." Đọc xong những dòng đó, tôi có đôi chút nghi ngờ về nhận định của tác giả. Bởi tôi nghĩ rằng nếu để viết hay mà phải trả giá bằng sự cô đơn, thì có lẽ lại tàn nhẫn quá. Cũng có thể những gì Nguyễn Ngọc Tư viết đúng thật, và trần trụi quá. Nó khiến tôi cảm thấy tự ái mà không muốn thừa nhận sự thật là như vậy. Đành cho rằng đó cũng chỉ là một quan điểm có phần chủ quan. Muốn tin cũng được, mà không tin thì cũng chẳng sao. Sự cô đơn, liệu rằng có phải là điều thiết yếu của kẻ viết lách? Tại sao vậy, cô đơn có gì mà lại khiến người ta viết hay hơn được cơ chứ? Phải chăng khi bị nỗi cô đơn dày vò, con người ta trở nên yếu đuối hơn, và tâm hồn cũng nhạy cảm hơn. Từ đó, họ dễ dàng cảm nhận và thấu hiểu những biến đổi tinh tế của cuộc sốn...

NOTE 205

 Khi hai người tử tế yêu nhau, có lẽ điều quý giá nhất họ dành cho nhau chính là sự tôn trọng tuyệt đối. Yêu thương thì chẳng thiếu mãnh liệt, nhưng họ luôn giữ sự tôn trọng cho cuộc sống riêng của nhau, cho những khoảng không gian mà đối phương vẫn cần. Họ thấu hiểu rằng ai cũng có công việc, có niềm đam mê và những mục tiêu riêng. Người tử tế yêu chẳng bám víu, chẳng buộc ràng, chỉ có tin tưởng và sẻ chia. Bạn có từng tự hỏi: yêu như vậy có nhẹ nhàng hơn không, khi yêu thương là để người kia có thể là chính họ? Họ yêu nhau công khai, minh bạch. Ở đó chẳng có những câu chuyện mập mờ hay những lời hứa hẹn lấp lửng. “Trà xanh”, “trà nam” chẳng có cơ hội chen ngang, bởi anh có lòng tự trọng, còn em có sự tự tôn. Họ hiểu rằng không ai đáng bị lừa dối, không ai đáng phải yêu trong ngờ vực. Và khi trái tim có lỡ rung động với người khác, họ thẳng thắn nói lời chia tay để không ai bị tổn thương, để mọi người đều có cơ hội tìm được tình yêu trọn vẹn. Yêu thương mà có sự dối lừa, liệu có đ...