NOTE 132
“chúng ta ở đây, kẹt giữa những cuộc tình không đầu không cuối…” Khi ấy khoảng cách của tôi và người, từ tầm nhìn bên này, nhìn lại về phía bên kia là cả một bức tường xa cách, là cả những mênh mông dặm trường. Nên chỉ có thể nhìn thấy nhau qua những khung hình trên mạng xã hội, ngập ngừng muốn gửi lời nhắn nhủ vì một dịp nào đấy nhưng rồi lại thôi. Tất cả đều là cho một người mà bản thân ta không biết nên xếp vào danh sách người quen hay lạ, là yêu hay ghét. Antoine de Saint Exupéry từng viết rằng yêu nhau không phải là hai người nhìn vào nhau mà là cùng nhau nhìn về một hướng. Việc có cho mình một bờ vai kề cạnh, hơn cả yêu, là tri kỷ, là bạn thân ấy, vốn chưa bao giờ dễ dàng. Chúng ta đã từng yêu, yêu hết lòng, yêu hết mình, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu, thật sự nhìn thấu được tâm tư và trái tim của đối phương. Khi những tình cảm đi lạc khỏi con đường, khỏi những lối nhỏ thân quen ta từng sánh đôi, mọi thứ trở thành hai chiều, thay vì đi song song, mình hoàn toàn ngược...