Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2023

NOTE 132

 “chúng ta ở đây, kẹt giữa những cuộc tình không đầu không cuối…” Khi ấy khoảng cách của tôi và người, từ tầm nhìn bên này, nhìn lại về phía bên kia là cả một bức tường xa cách, là cả những mênh mông dặm trường. Nên chỉ có thể nhìn thấy nhau qua những khung hình trên mạng xã hội, ngập ngừng muốn gửi lời nhắn nhủ vì một dịp nào đấy nhưng rồi lại thôi. Tất cả đều là cho một người mà bản thân ta không biết nên xếp vào danh sách người quen hay lạ, là yêu hay ghét. Antoine de Saint Exupéry từng viết rằng yêu nhau không phải là hai người nhìn vào nhau mà là cùng nhau nhìn về một hướng. Việc có cho mình một bờ vai kề cạnh, hơn cả yêu, là tri kỷ, là bạn thân ấy, vốn chưa bao giờ dễ dàng.  Chúng ta đã từng yêu, yêu hết lòng, yêu hết mình, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu, thật sự nhìn thấu được tâm tư và trái tim của đối phương. Khi những tình cảm đi lạc khỏi con đường, khỏi những lối nhỏ thân quen ta từng sánh đôi, mọi thứ trở thành hai chiều, thay vì đi song song, mình hoàn toàn ngược...

NOTE 131

 Không ai sinh ra đã là một con người sở hữu sự điềm tĩnh và ôn tồn. Chúng ta đều bắt đầu cuộc sống là những đứa trẻ ích kỷ và non nớt. Vẻ thâm trầm và bình yên trên gương mặt mỗi con người đều phải được đánh đổi bằng việc vượt qua được những cuộc chiến vô cùng dày vò nơi nội tâm.  Hôm nay tôi xin phép được chia sẻ với mọi người một câu chuyện đẹp về tổn thương mà bản thân tôi cũng đã phải mất rất nhiều thời gian để học được. Tôi tin rằng, từ một phần tinh khôi nhất trong bản năng, mỗi sinh mệnh từ khi được sinh ra đều đã chờ đón về những điều kỳ diệu ở cuộc sống này như cách mà một bông hoa hướng dương chuẩn bị vươn mình đón tia nắng ban mai của bình minh. Cảm giác ngập tràn hy vọng ấy là thứ được truyền từ cảm xúc của mỗi người mẹ vào bào thai đang lớn dần trong bụng mình. Điều ấy cũng được thể hiện trong cách mỗi đứa trẻ, bằng sự hiếu kỳ và háo hức, đón chờ những trải nghiệm đầu tiên trong toàn bộ kiếp sống này. Chỉ có điều, cuộc sống vẫn thường cho chúng ta chính điều mình...

NOTE 130_ĐÚNG THỜI ĐIỂM

 Ngày hôm ấy, sau cả ngày với những cơn mưa thấp thỏm, tôi có hẹn với cô tại nơi quán quen trong một con hẻm nhỏ. Hẹn nhau vào lúc 10h vì cả hai đều bận, nhưng tôi đến muộn mất 15 phút. Thực ra không có một lý do nào đúng cho việc một người đàn ông đến muộn, tôi cười trừ và xin lỗi, cô đặt điện thoại xuống. Tôi và cô mới quen qua công việc nhưng đồng điệu, nên việc mở đầu bất cứ một câu chuyện gì đối với bọn tôi là một điều rất dễ. Bia là một sự khởi đầu tốt cho cuộc hẹn và chai Sake thứ 2 đã được mở ra trông khổ sở. Có những khoảnh khắc trên chiếc bàn ấy, xung quanh như chẳng còn ai, quán bật bài nhạc mà cô thích, bất giác cô hát ngân nga. Có lúc chúng tôi chia sẻ với nhau trên trời dưới bể nhiều loại chuyện, tôi hiểu cô hơn nhưng chưa chắc cô đã hiểu tôi hơn do tôi là tuýp người lắng nghe. Hoặc có lúc, hai chúng tôi nhìn nhau trong vòng 3 giây mà không nói câu gì, tim tôi như khựng lại. Tôi hỏi cô: " Sao cô muốn hợp tác với tôi? " Cô không nói gì. Sau ly cuối cùng, tôi than...

NOTE 129_ĐÚNG NGƯỜI

  Em sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng chẳng phải đau lòng rồi lại buồn nhiều, vì người ấy sẽ không làm điều gì khiến em luôn cảm thấy phiền phức, bực bội và khó chịu. Vả lại họ sẽ quan tâm em hơn, không để cho em phải có cảm giác chẳng được bình yên khi ở bên cạnh họ. Khi em thương đúng người, những lúc ở bên họ em sẽ luôn có cảm giác an toàn, chứ không phải là lo sợ rằng họ có những mối quan hệ em chẳng hề hay biết. Cũng chẳng phải âu lo nhiều vì cho dù có thế nào, họ cũng chẳng vô tâm mà bỏ rơi em một mình, rồi bảo rằng họ đang rất bận rồi chẳng thèm trả lời tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi han em cũng chẳng muốn đoái hoài đến. Rồi em sẽ phải thương đúng người "cần" mình. Để họ có thể bù đắp cho em những ngày em phải buồn lòng nhất mà phải tự bản thân em một mình cố gắng chống chọi hết tất cả.  Người ấy sẽ luôn thương em, có thể đôi lúc anh ấy hơi trẻ con làm em buồn bực trong lòng, nhưng rồi người ấy sẽ luôn ở bên em chẳng muốn xa rời. Nếu có những lúc cả hai phải cãi nhau,...

NOTE 128_NHỚ MỘT THỜI RẤT TRẺ

 Có những đêm thật muộn không ngủ được, tôi lại hướng mắt ra khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm. Màn đêm rót đầy phiền muộn vào lòng tôi khiến tôi bỗng thấy chơi vơi quá đỗi.  Ở thành phố bầu trời lạ lắm. Những vì sao đều trốn đi đâu hết. Tôi tìm mãi mà chẳng thấy một ngôi sao nào sáng cả, dù chỉ là một chút ít le lói.  Sao bỏ đi đâu rồi nhỉ? Hay sao rơi đâu mất rồi? Thế giới mênh mông như vậy, bầu trời vô tận như vậy, có phải sao đi đến nơi nào đó rồi chẳng quay về chốn này nữa? Sao đã rơi xuống biển khơi hay ngủ vùi trên cánh đồng không còn muốn tỉnh lại? Tôi cũng không biết. Đón gió đêm lồng lộng thổi, tôi chợt nhớ về rất nhiều chuyện đã qua, chuyện cũ, người cũ và cả những giấc mơ đã cũ. Giấc mơ của tuổi trẻ, giấc mơ của những năm tháng chênh vênh nghẹt thở để trưởng thành.  Tôi nhớ về cô bạn thân từng chung phòng trọ. Ngày đầu ra thành phố cả hai đều háo hức như đứa trẻ. Phải rồi, thuở ấy chúng tôi đều là những đứa trẻ chạy theo ước mơ về một bầu trời mới xa xô...

NOTE 127_CHUYỆN CHÚNG TA

Khi những chặng đường từng qua đã đủ đầy sóng gió, người ta không thèm những cảm xúc thăng trầm thất thường, họ cần một cảm giác an yên và bình lặng. Tình yêu không phải là không khiến người ta mệt nhọc. Những thứ có khả năng mang đến hạnh phúc luôn đồng thời khả năng khiến người ta đau khổ. Tình yêu làm giàu đẹp tuổi trẻ bao nhiêu thì cũng gây ra chừng ấy đau khổ bấy nhiêu. Những người bước qua đời nhau, không ít thì nhiều cũng từng một lần khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, thấy muốn khép lòng. Yêu càng nhiều, đôi lúc người ta càng sợ. Vì những giận hờn, những nghi ngờ, những lần cãi vã lẫn chia tay đã từng bao lần rút hết sức lực và khiến người ta như kiệt sức. Một lúc nào đó, tuổi trẻ sẽ qua, người ta sẽ thôi những mộng mơ trước đó. Đi qua đủ những trải nghiệm, dường như ai cũng sống thực tế hơn. Người ta khó có thể yêu một cách lãng mạn, khó có thể yêu không toan tính khi đầu óc đã hiểu đủ sự đời. Và tình yêu đôi khi không đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng nhịp đập nữa. Nhiề...

NOTE 126_MỘT ĐỜI HI VỌNG LÀ VỤN VỠ

Anh đã từng ngụp lặn trong mớ bị kịch của cuộc đời mình, cùng đó là những mối tình đi qua đủ tệ để khắc ghi trên lồng ngực anh một nỗi thống khổ kéo dài theo năm tháng, tuyệt vọng. Em hỏi anh, có bao giờ anh có ý định sẽ mở lòng để yêu thêm một ai đó chưa?! Thật tâm là có, anh đã từng làm mọi cách kể cả những trò điên rồ nhất, cũng chỉ để tiến gần lại một ai đó, nhưng rồi khi họ thấy được những vết sẹo chồng chéo lên nhau, họ lại sợ và rồi xa lánh anh. Anh đã từng cố đi thật nhanh cũng như để chạy trốn những điều tồi tệ sắp ập tới cuộc đời mình, anh vội vàng nắm một bàn tay lạ lẫm nào đó để chèn ép đi cái quá khứ đau lòng. Và rồi anh chẳng cảm nhận được gì ngoài sự quen thuộc, na ná như bóng dáng của một người đi trước bỏ lại.. Lâu dần anh mệt, anh sống khép lòng mình hơn, ngại bắt đầu một mối quan hệ, ngại sự thô kệch của bản thân mình sẽ làm tổn thương người khác. Hơn bao giờ hết anh vẫn không thích sự nửa vời, mặc dù giữa lòng thành phố rộng lớn con người ta cứ lặng lẽ bước qua đời ...