SÓNG GIÓ
Ai rồi cũng một lần đối diện cái chết....
Có thể…
Phố cho mượn con đường, khi đôi chân chẳng còn chốn để về.
Mùa hoa dại cho mượn chút hương, thơm như lòng trẻ nhỏ, khi cuộc đời đã quá đa đoan.
Thời gian cho mượn đôi tay xóa hết những dở dang, khi lòng quá nặng.
Đêm cho mượn một góc nhỏ, khi trái tim con người chẳng còn đủ chỗ cho nhau.
Người thân có thể cho mượn đôi vai trong những ngày chông chênh như cây không còn rễ.
Người thương có thể cho mượn chút tình trong những ngày trống trải.
Không thể…
Không ai có thể thay thế chúng ta để đối diện với cái chết.
Nên cũng không ai có thể thay thế chúng ta sống cuộc đời này.
P/s: Mình đọc những đoạn này của thầy mà lòng thấy nhẹ nhõm.
---
Đừng khóc nữa dù rất buồn để rồi mất ngủ, đau ngực trở lại. Đừng buồn nữa dẫu ngày mai của mình là một sự kết thúc, đừng oán hận mãi nơi lòng,
Buông xuống hết những oán hờn & mình cứ thản nhiên đón nhận sự khó khăn thách thức. Kệ đi, đủ duyên hội tụ, hết duyên thì tan, khó khăn nào cũng là một sự trưởng thành.
Mỗi bước đi dù va vấp cũng dạy cho mình sự trưởng thành, ai ghét cũng cảm ơn, ai thương cũng vậy,
Đời người thoáng qua như một giấc mộng,
---
Chiều nay, ngồi nghĩ về nhiều điều, tua lại những thước phim, những hồi ức rất đẹp trước đó, nghĩ về sự nóng nãy của mình, chẳng có cái dại nào giống cái dại nào.
Mình hít thật mạnh rồi buông, ừ thôi....
Đừng trách hờn, đừng nuối tiếc....Ngày rồi cũng trôi, vết thương nào rồi cũng sẽ lành thôi, Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ còn tàn dư của nỗi đau, cố giày xé trong nhau để được gì
---
Mấy hôm nay má bệnh, bác mất, cứ liên tục xảy ra nhiều chuyện, mình mệt mỏi, rồi mọi thứ sẽ qua thôi.
Viết trong tâm trạng rất sầu...
26.11.2019
LMC
Nhận xét