PHỐ & TÔI
Có lần tôi bảo anh: Mỗi lần về với Phố, tôi bơ vơ & lạc lõng. Thoáng chốc đã gần 4 năm trôi qua, Phố với tôi bây giờ rất khác???
Không biết nữa, chỉ thấy mỗi lần trở về đầy ngơ ngác, phố đông đúc, rộn ràng nhưng tôi vẫn thế, cái góc nhỏ ấy, một tách cafe chầm chậm rơi & nhiều điều ngổn ngang.
Tôi chẳng bao giờ nhìn phố với ánh mắt dịu dàng dẫu phố rất bao dung, nuôi nấng hồn tôi từng năm tháng cơ cực ấy. Người ta hay "phản bội" phố, phũ rất dỗi hờn. Tôi không thế, bởi thi thoảng vẫn về thăm, ôn hoài niệm cũ, mơ một bình yên nơi quán quen.
Ai rồi cũng khác, bởi thời gian, bởi khắc nghiệt cuộc sống, bởi lòng không còn rộng rãi tình thương.
Tôi với phố đầy duyên nợ nhưng rồi hết duyên tôi về. Tôi nghĩ quê sẽ rất ấm áp, rất tình người, đầy yêu thương nhưng không phải, quê hương xé nát hồn tôi, tôi không còn là tôi như lúc về, đầy trong veo, thiệt thà, chân chất, cần cù....Lẽ nào tôi trở nên quái gở, trở nên tàn nhẫn với những người mình từng thương...
Tôi không biết, cũng không thể cay nghiệt mãi những nỗi đau, tôi cần hồi sinh, tôi cần là tôi của thuở nọ. Tôi cần một trái tim khỏe, hít thở bầu không khí trong lành...Tôi cần thương yêu....Vậy mà....
Lẽ nào tôi phải từ bỏ để đi về phía phố khi sức tôi cạn dần theo thời gian. Biết rồi ngày mai mình có còn nhìn thấy họ????
Phố, tôi từng hoang mang khi đến,
Phố! tôi từng nặng trũi lòng đi.
Rồi bây giờ....tôi đang kiệt sức để đối diện hằng ngày, nỗi đau, niềm ray rứt, sự bức bối....
Tôi không còn nước mắt để khóc, không còn sức để đứng vững trước bão dông, tôi từng nghĩ sẽ nép vào đâu để tiếp tục cuộc hành trình khi mọi thứ đã quay lưng, tôi chỉ còn lại mình tôi & cô độc.
Phố nơi đâu cũng đầy khắc nghiệt,
Tôi từng tự an ủi mình, tương lai sau này rất dài, đừng vì một ngày u ám mà bỏ cuộc. Sẽ có những đoạn đường mà mình phải vừa đi vừa khóc nhưng đừng lo mọi thứ sẽ ổn thôi.
Thôi! Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi không giả tạo với ai
Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ nào nước mắt trong đời mặn hơn??
Nhận xét