Ta chỉ là một hạt bụi nhỏ
Vướng chân người…..ngày nào đó
Vô tình phủi bụi bay đi
Rớt rơi giữa phố còn gì tình ân
Hợp và tan như chuyện nợ duyên trần
Giữa những cuộc vui khóc cười hạnh phúc
Giữa những ngày đông, xuân về sum họp
Ai có ngờ đâu mỗi nẻo đường dài
Một mình ta đứng lặng
Dõi bóng người khuất xa
Em, tôi và bạn của chúng ta
Không thể lớn khôn hơn những gì đang có
Không thế vùi chôn từ những hoài niệm nhỏ
Thì thôi cứ giấu hết vào lòng… nơi ta đến rồi đi
Chẳng cần một buổi tiễn đưa chi giữa nỗi lòng quá trống
Cho em, cho tôi những tháng năm rất rộng
Mà quá nhanh cho một cuộc hẹn hò
Rồi thời gian, tất cả hóa thành tro
Cùng em bay về miền viễn xứ
Bước chân em không người níu giữ
Còn ngại ngần gì…. thả nốt tận hư không
Người có hiểu em giữa cơn tố bão dông
Giữa ray rứt cõi lòng nặng trũi
Tôi im lặng ru niềm an ủi
Ngủ ngoan em nhé, giấc bình yên
Mai đây, em còn quay về cội nguồn
Tìm lại người xưa, có thốt nỗi nên lời
Hay em biệt xứ, giam mình trong khuất lấp
Để tiếc nuối một đời, nước mắt thầm khóc thương ai???
Ngày mai..em khóc, tôi cười
Ngày nay nước mắt tôi đôi lệ hàng
Người về hát khúc bình an
Tôi ở lại ngóng tin đời hợp, tan
Nhận xét