NOTE 2

 HÃY KẾT HÔN VỚI NGƯỜI CÓ NĂNG LỰC SỐNG MỘT MÌNH


Có một kiểu người, khi ở một mình thì sống tử tế với chính họ, không cần ai làm trò tiêu khiển, không tìm người yêu cho có để khỏa lấp khoảng trống, không lấy hôn nhân làm lối thoát thân. Họ tự pha cà phê cho mình vào buổi sáng, biết nghỉ khi mệt, biết chăm sóc thân tâm trí, và đủ bình tĩnh để không làm rối cuộc đời ai khác chỉ vì chính mình đang bối rối.


Họ có thể tự nấu ăn, tự dọn dẹp, biết xoay xở khi đèn hỏng, ống nước rò rỉ. Biết cái chổi không phải của bạn đời mà là thứ mình nên cầm lên khi nhà dơ. Họ đem thói quen tự lập đó vào hôn nhân, chứ không đợi mẹ làm hết mọi việc rồi tìm bạn đời như đi tìm “bố hoặc mẹ thứ hai”. Họ không coi chuyện chăm sóc bản thân là việc của ai khác.


Vì họ từng trải qua cảm giác gục ngã mà không ai đỡ nên khi yêu, họ không lấy bạn ra để đỡ mình.


Người có năng lực sống một mình sẽ không bám. Không dính. Không kiểm soát. Họ sẽ không sụp đổ khi bạn bận, không gào lên khi bạn cần không gian, không hạ thấp bản thân chỉ để được giữ lại. Bởi họ không yêu bằng khát khao sở hữu, mà bằng sự có mặt trọn vẹn và tự do.


Bạn có thể không nhắn vài tiếng họ không suy diễn. Bạn cần ở một mình họ lặng lẽ tôn trọng.

Bạn khao khát phát triển họ là người cổ vũ mạnh mẽ nhất.Vì họ đã từng đi qua những mùa cô đơn không một ai bên cạnh, và học được cách không biến tình yêu thành cái gánh.


Họ yêu không để bù đắp. Họ cưới không để trốn tránh hay kiếm một phao cứu sinh! Họ chọn bạn vì muốn cùng nhau trưởng thành, chứ không phải để ai chữa lành giùm ai.


Ngược lại, nếu bạn kết hôn với một người không biết sống một mình, thì xin chia buồn… bạn có thể đang cưới một em bé size người lớn: ăn thì có thể ăn rất khéo, nhưng cảm xúc là rối như mì gói không nêm. Và bạn sẽ phải làm tất cả các vai, từ người yêu, giáo viên, bạn thân, người trấn an, người lau nước mắt, người quán xuyến hết việc nhà, và thậm chí là… cái thùng rác cảm xúc. Họ yêu bạn như yêu một cái phao. Và bạn, từ một người được chọn để yêu, dần trở thành người phải chịu đựng vì yêu. 


Nhưng nếu bạn gặp được một người từng ngồi khóc mà vẫn lau nước mắt cho mình.

Từng đổ vỡ mà không đổ lỗi.

Từng cô đơn mà không buông xuôi…

Thì bạn gặp được một kho báu.


Người như thế không cần bạn để tồn tại. Nhưng sẽ nâng niu từng phút giây được song hành cùng bạn. Vì họ không thiếu bạn họ chọn bạn. Và đó là thứ tình yêu… không ràng buộc mà rất sâu. Không ồn ào mà bền. Không nắm chặt mà chẳng rời tay.


Như trong Kinh Tăng Chi Bộ: “Người biết nương tựa nơi mình, có chánh niệm, có trí tuệ, sẽ như hòn đảo giữa dòng. Dòng đời không cuốn được.”


Hôn nhân không khiến ta hạnh phúc hơn. Chỉ người đã biết hạnh phúc một mình, mới đủ tỉnh táo để không làm khổ nhau khi sống chung.

Và người như thế, bao giờ cũng bắt đầu bằng một điều rất lặng: họ sống một mình vẫn có hạnh phúc nội tại!

Hôn nhân không khiến ai hạnh phúc hơn. Nó chỉ phơi bày rõ hơn cái cách mỗi người đang sống với chính mình.

Vì vậy, đừng tìm người làm bạn vui… Hãy tìm người mà cả khi buồn, bạn vẫn thấy bình an bên họ. Kết hôn với người đó là kết hôn với chính sự trưởng thành trong bạn.


Có những người không cần ta che chở, cũng không cần ta bù đắp. 

Chỉ cần ta đi bên họ bằng trái tim không còn muốn nắm, nhưng chưa từng buông.


Và để gặp được họ bạn phải là người như vậy.


Yêu không phải là tìm một nơi trú ẩn. Yêu là khi cả hai đều có thể đứng vững, rồi chọn đứng cạnh nhau… không vì cần, mà vì muốn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ