Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2025

NOTE SỐ 2

 Có những người không nên gặp, nhưng vẫn gặp. Có những tình cảm không nên thương, nhưng vẫn cứ thương. Rồi đến một lúc, sau tất cả mọi cố gắng, mọi thứ lại trở về như cũ – chỉ khác là lòng đã thêm vài vết xước, vài ngụm đắng không tan. Giống như ly cà phê đầu ngày, ban đầu nghĩ chỉ uống cho tỉnh, ai ngờ đọng lại trong lòng lại là vị buồn. Hóa ra, yêu đúng nghĩa là thứ không bắt bạn phải băn khoăn về vị trí của mình. Còn khi bạn phải tự hỏi “mình là gì trong lòng người ta”, thì câu trả lời... có lẽ đã nằm trong im lặng. Có những việc không cần phân tích, không cần hồi đáp. Sự im lặng của đối phương đôi khi chính là hồi chuông rõ ràng nhất. Hiểu được lòng người là khôn, hiểu được lòng mình là tỉnh. Cuối cùng, cũng đến lúc phải tự nhắc mình: Coi như trở về trạng thái ban đầu đi.  Không vì ai mà rung động. Cũng chẳng vì ai mà đau lòng.  Như một ly cà phê để nguội — đặt xuống thôi.

NOTE SÔ 1

 Sau cơn mưa dài đêm qua, sớm nay Sài Gòn chẳng khác gì Đà Lạt, bạn nhỉ?  Thật ra Sài Gòn không phải lúc nào cũng ồn ào khói bụi, có những lúc Sài Gòn an tĩnh, ngọt ngào trăng sao. Chỉ là do chúng ta chạm được thời khắc nào đó của Sài Gòn rồi quy chụp đó là tất cả Sài Gòn.  Ừ thì, chúng ta vẫn là thầy bói mù xem voi mà. Mù ở đây không phải là mù mắt mà là mù tâm thức. Tâm thức đến đâu chúng ta thấy đến đó. Nhiều khi cái thấy của chúng ta không thể hiện đối tượng được thấy nhưng thể hiện rõ tâm thức của mình. Tâm thức dẫn đường cái thấy.  Sau khi cất tiếng thở dài, ngước mắt lên nhìn trời cao, Chúa Giêsu đặt tay lên đầu người câm điếc và nói: "Hãy mở ra." Bạn có thấy cách Chúa chữa lành kỳ lạ không? Vốn miệng và tai của người câm điếc đang mở mà! Hoá ra, cách chữa lành của Chúa là hãy mở lòng ra. Ừ thì, chúng ta vẫn thường xuyên mở mắt mở tai nhưng hoàn toàn câm điếc trước cuộc sống nhiệm mầu do lòng chúng ta đã đóng kín, cầm tù bởi những quan niệm, định nghĩa, tư tưở...

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

 Ernest Hemingway từng nói: “Những con người đẹp nhất mà ta gặp trong đời thường là những người đã bước qua lửa.” Họ đã đối mặt với thất bại, chịu đựng nỗi đau, vật lộn với nghịch cảnh và trải qua mất mát theo cách mà phần lớn chúng ta khó có thể tưởng tượng. Thế nhưng chính qua những thử thách đó, vẻ đẹp thật sự của họ mới hiện ra — không phải thứ có thể nhìn thấy bằng mắt, mà là thứ tỏa ra từ bên trong. Những con người ấy đã thuần thục nghệ thuật tinh tế của sự kiên cường. Họ biết cảm giác bị tổn thương, cảm giác lạc lối, và sự hoài nghi về tất cả những điều từng tin tưởng là như thế nào. Dù đã trải qua nhiều đau khổ, họ vẫn đứng lên, mạnh mẽ hơn và thấu cảm hơn. Chính hành trình trong bóng tối đã tôi luyện trái tim họ với một sự nhạy cảm hiếm có. Vì đã từng chịu đau, họ có khả năng đồng cảm phi thường. Vẻ đẹp của họ không nằm ở ngoại hình, mà ở cách họ khiến người khác cảm thấy. Một sự hiện diện lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, mang đến sự ấm áp và chữa lành. Họ đã học cách nhìn cuộc...

1. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

 Đừng bao giờ chơi trò tâm lý với một người phụ nữ không sợ cô đơn. Bởi vì bạn không nhận ra điều này... cô ấy đã từng trải qua những đêm dài không có bàn tay an ủi. Cô ấy đã sống sót qua những ngày không ai hỏi han, không ai nhắn lại, không ai giúp cô nhẹ gánh. Cô ấy đã học cách tự lau nước mắt, tự giải quyết vấn đề, và tự xây dựng bình yên cho riêng mình. Một người phụ nữ không sợ cô đơn sẽ không chấp nhận vụn vặt tình cảm. Cô không chấp nhận sự thất thường, tín hiệu mập mờ hay thứ tình yêu nửa vời. Cô đã đi qua lửa và trở nên mạnh mẽ hơn. Cô đã hiểu rằng sự tĩnh lặng của một mình vẫn tốt hơn cái gọi là tình yêu nhưng đầy hỗn loạn. Bạn không thể thao túng cô bằng sự im lặng. Không thể dụ dỗ cô bằng chút quan tâm tạm bợ. Không thể lôi kéo cô bằng những lời hứa hão. Vì cô đã học cách yêu thích chính mình. Cô đã xây dựng một cuộc sống không phụ thuộc vào sự công nhận từ bất kỳ ai. Cô không cần đàn ông để hoàn thiện bản thân... vì cô đã trọn vẹn rồi. Vậy nên, khi bạn chơi trò với cô,...

CAFE & NOTE SỐ 11

  "Đời Người Như Một Tách Cà Phê: Đắng Đó, Nhưng Say Lòng" Trong cõi nhân sinh mênh mông và ngắn ngủi này, có những so sánh đơn giản nhưng lại thấu suốt bản chất cuộc đời. Một trong số đó—là tách cà phê. Ừ thì, đời người cũng như một tách cà phê vậy: đắng, thơm, đôi khi nguội lạnh, đôi khi nồng nàn. Nhưng điều khiến ta say đắm không phải chỉ là vị, mà là những tầng cảm xúc phía sau từng giọt nhỏ. Đắng – mùi vị đầu tiên của cuộc đời Ngụm đầu tiên luôn đắng. Giống như khi ta vừa bước chân vào đời, mọi thứ đều xa lạ, khắc nghiệt, thậm chí phũ phàng. Cái đắng không chỉ đến từ thất bại, mà còn từ những kỳ vọng không thành, những tổn thương từ người thân, hay đôi khi từ chính bản thân ta. Nhưng đắng chưa bao giờ là dấu chấm hết. Ngược lại, chính cái đắng mới khiến ta tỉnh táo. Cà phê nếu không đắng thì đâu còn là cà phê. Người nếu không từng khổ thì đâu biết trân quý hạnh phúc. Cái đắng của đời, nếu biết nuốt, sẽ thành vị. Thơm – dư vị của trải nghiệm Càng sống lâu, càng chiêm nghi...

CAFE & NOTE SỐ 10

 “Cứ sống, rồi sẽ sống…” Nghe qua như một lời buông xuôi, nhưng thực chất là câu của một người từng mỏi mệt đến tận cùng, và vẫn ngồi lại được với một ly cà phê sáng. Người ta không cần ai dạy mình vui khi hạnh phúc, cũng như không cần ai dạy mình uống cà phê khi thấy đời dễ chịu. Nhưng khi mọi thứ rối tung, khi không còn gì để tin, khi đứng dậy cũng thấy nặng — người ta cần một điều gì đó để bám vào. Một nhịp quen. Một việc lặp lại. Một thứ như ly cà phê – nhỏ thôi, nhưng không biến mất. Có những buổi sáng, người ta pha cà phê không phải vì muốn uống. Mà vì đôi tay vẫn còn nhớ cách rót nước. Vì cơ thể vẫn tự đứng dậy dù tâm trí muốn nằm im. Vì bản thân – dù trống rỗng – vẫn chọn làm một việc gì đó... chỉ để biết mình còn tồn tại. Chúng ta đã quá quen với những khẩu hiệu phải mạnh mẽ, phải đạt được gì đó. Nhưng ít ai nói rằng: chỉ cần sống tiếp, đã là một dạng chiến thắng. Một người còn ngồi lại được với ly cà phê – không cần lý do, không cần mục tiêu – đã là người rất can đảm. Và ...

MY ENTRY BLOG SỐ 4

CAFE & NOTE SỐ 9

 Tri kỷ… là người không cần ở gần, mà vẫn luôn ở trong lòng. Giữa cuộc sống vội vã và nhiều đổi thay, nếu có một người khiến ta thấy bình yên chỉ bằng một ánh nhìn, khiến ta tìm lại được chính mình trong những ngày chông chênh nhất… thì đó không chỉ là bạn – đó là tri kỷ. Tri kỷ không ồn ào. Không cần ngày nào cũng trò chuyện. Không cần ở bên để hiện diện – chỉ cần nghĩ tới thôi, lòng đã dịu đi như một ngụm cà phê ấm vào ngày nhiều gió. Có những người đến rất khẽ. Không đến để thay đổi ta, cũng chẳng đến để chiếm giữ. Họ giống như một ly cà phê pha vừa miệng – không cần phải quá đặc biệt, nhưng luôn làm ta thấy dễ chịu, thấy "đúng", một cách rất riêng. Người ta hay nói về duyên. Gặp được nhau là duyên. Hiểu được nhau là phúc. Còn giữ được nhau trong im lặng mà vẫn ấm áp – ấy là điều rất hiếm. Cũng như ly cà phê – không phải để uống vội, mà để ngồi cạnh ai đó, không nói gì… vẫn thấy an lòng. Tri kỷ không đòi hỏi ta phải tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình – cũng đủ để họ thương....

CAFE & NOTE SỐ 8

 Cà Phê và Người Bạn Không Ngủ Quên... Có một kiểu người chọn uống cà phê không phải vì họ cần tỉnh – mà vì họ không muốn mơ màng. Họ không cần năng lượng để lao vào guồng quay, mà cần một khoảng dừng đủ đậm để lùi lại, nhìn thẳng vào đời mình – và không chớp mắt. Cà phê không dành cho số đông. Nó dành cho những ai đã đi qua vài mùa thất vọng, vài cơn khát khao không tên, vài nỗi buồn không đáng kể nhưng vẫn ám ảnh mãi không thôi. Những người ấy không còn cần một ly nước ngọt ngào để tự dỗ mình. Họ chọn một thứ gì đó thật – đủ đắng để không còn ảo tưởng, nhưng cũng đủ thơm để vẫn muốn tiếp tục. Có những buổi sáng, cà phê không làm bạn tỉnh táo hơn, mà chỉ làm bạn chậm lại. Chậm để nghe lại tiếng lòng mình – thứ đã bị lấn át quá lâu bởi tiếng ồn của deadline, của thông báo, của những cuộc đối thoại nửa vời. Trong cái chậm ấy, cà phê âm thầm làm công việc của một người bạn cũ: không hỏi han, không đưa lời khuyên, chỉ lặng lẽ ngồi cùng. Cà phê là bài học về sự trung thực. Nó không chi...