Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2025

NOTE 151

 Trong cuộc sống, cõ lẽ hiểu lầm một ai đó chỉ là chuyện của giây của phút, nhưng thấu hiểu họ thì lại là chuyện của cả kiếp cả đời. Bạn nói một người sao sầu não, tiêu cực, yếu đuối nhưng bạn lại không biết họ đang trải qua những gì. Bạn nói một người phải nghĩ thoáng, đừng buồn nữa, phải buông bỏ, sao ngu ngốc khờ dại, nhưng bạn lại không biết họ đang cảm nhận thế nào. Cảm giác và suy nghĩ khi đứng trong một nỗi đau, nỗi buồn, sẽ hoàn toàn khác. Cảm giác đánh mất đi một điều gì đó rất quan trọng, điều mà mình đã đặt rất nhiều yêu thương, hi vọng, điều mà mình nuôi dưỡng, không dễ nguôi ngoai. Mỗi người trong cuộc đời đều sẽ có những ngày, có những giai đoạn như thế. Như một kẻ nhỏ bé, yếu ớt, luôn hoang mang không ổn định và cần chỗ dựa. Cuộc sống của người khác phát sinh việc gì, họ đang trải qua khó khăn và trắc trở gì, đứng tại lập trường của mình, chúng ta cũng không biết được, những điều chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài mà thôi… Chúng ta có từng trải qua khổ đau mới hiểu đ...

NOTE 150

Bình yên là khi có một người để cùng chia sẻ những tháng ngày đơn giản. Không cần những bó hoa rực rỡ hay những bữa tối sang trọng, chỉ cần một buổi sáng thức dậy, có ai đó pha sẵn một ly cà phê, đặt nhẹ lên bàn, kèm theo một lời nhắc nhở: “Uống cà phê rồi hãy đi làm nhé.” Tình yêu đôi khi chẳng cần gì lớn lao, chỉ cần sự hiện diện của nhau trong từng khoảnh khắc nhỏ bé. Cũng giống như ly cà phê đầu ngày, tình yêu không chỉ có những giây phút ngọt ngào, mà còn có cả vị đắng, vị đậm của những thử thách, những thăng trầm. Nhưng điều quan trọng không phải là tránh đi vị đắng, mà là học cách thưởng thức nó, như cách ta học cách yêu một người không chỉ trong những ngày vui, mà cả những lúc khó khăn. Tình yêu cũng là những buổi chiều tan ca, khi biết rằng có một người đợi mình về, với ly cà phê vẫn còn ấm trên bàn. Là những tin nhắn giản dị nhưng đầy yêu thương: “Hôm nay thế nào?”, “Nhớ mặc ấm nhé.” Là những lần ngồi bên nhau, lặng lẽ, chẳng cần nói quá nhiều, nhưng chỉ cần nghe tiếng khuấy ...

NOTE 149

 Cà Phê & Nghệ Thuật Buông Bỏ… Buông bỏ không làm bạn yếu đuối—nó là đặc quyền của những người đủ mạnh mẽ để chọn điều xứng đáng. Giống như khi nhấp một ngụm cà phê, có những ly quá đắng, quá chát, không hợp vị. Nhưng thay vì cố gắng ép mình phải uống hết, tại sao không chọn một ly khác, một hương vị phù hợp hơn? Có người nâng ta lên bằng sự trân quý, có người kéo ta xuống bằng những năng lượng tiêu cực. Nhưng đừng bao giờ để những điều không xứng đáng níu chân bạn. Đừng giữ mãi một ly cà phê đã nguội lạnh, khi bạn xứng đáng với một tách mới nóng hổi, thơm lừng, đúng gu của mình hơn. Buông bỏ không phải là thất bại, cũng không phải là trốn tránh—đó là sự lựa chọn của người biết mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Ta không thể thay đổi bản chất của người khác, nhưng ta có thể chọn ai sẽ còn đồng hành trong hành trình của mình. Có những vị cà phê khiến ta say mê, cũng có những vị khiến ta nhăn mặt. Và cũng như thế, có những con người, những mối quan hệ khiến ta trưởng thàn...

NOTE 148

 Tản mạn về Tình Nhân, Tình Người Cuộc sống này không thể thiếu những yêu thương. Nhưng không có cơm ăn, không việc làm và không tiền không thở được mới chết. Ko yêu ko chết được các dì xinh nhé! Giờ già rồi đủ thời gian nhìn lại và mỉm cười tự hỏi: tại làm sao mà ngày xưa, mình có thể đắm say và dại khờ như thế.  Tuổi trẻ người ta có quyền yêu sai người, sai thời điểm thì yêu lại từ đầu. Và chúng ta cũng đã từng rất trẻ, ngày xưa cũng cứ nghĩ tình yêu như băng sơn, yêu một người là yêu sống chết và mãi mãi. Thực ra, đời không có gì là mãi mãi. Tình yêu chỉ là cảm xúc nhất thời. Ban đầu có thể là yêu nồng nàn đắm say nhau nhưng càng ngày càng đối xử với nhau chẳng ra sao thì rất nhanh cảm xúc yêu đương sẽ hạ nhiệt. Lắm đôi ban đầu không yêu nhau lắm, họ sống và cư xử chân thành, tử tế, họ có tình thương. Chính vì thương nên nghĩa tình kéo dài mãi bởi hai người cảm động vì tình người, vì biết ơn, vì trân trọng nhau, trân trọng mình và họ bên nhau quên ngày quên tháng. Người ...

NOTE 147

 Em Thích Làm Người Tình Anh tôi, đi lao động hợp tác ở Đức về, cũng có chút tiền để lặn lưng. Thích sống kiểu châu âu ra cái vẻ mình đã từng sống ở đó nên quen rồi. Được cái vẻ điển trai nên anh nhanh chóng cưa được chị. Mà nói đúng hơn anh cũng chẳng phải cưa cẩm gì. Chỉ mới vác cưa tới thôi chị đã đổ rồi. Anh yêu chị lắm và muốn đi dến hôn nhân, nhưng chị lại nói rằng: – “Em thích làm người tình hơn”. Anh hỏi chị “vì sao ?”. – Câu giải thích của chị làm cho anh vừa shock vừa thích thú: “em thích làm người tình vì người tình cao sang và sạch sẽ hơn và chỉ thấp hơn con vợ một tí. Mà điều đặc biệt là chị không thích trở thành con vợ”. Rồi 2 năm trôi qua, anh tôi đã 31 tuổi và anh muốn lập gia đình. Anh quyết định lấy chị cùng làm chung cơ quan, tên Yến. Anh rất tự hào về chị Yến và luôn nói chị là Rau Sạch. Cái ngày anh nói với chị lời chia tay sau cuộc mây mưa với chị trên giường, chị quay lại nói với anh: Từ trước tới giờ anh ngủ với em bao nhiêu lần rồi? anh cứ thế tính tiền mà ...

NOTE 146_ 14.02 Va lung tung

1. Người ta vẫn nói, thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa mọi vết thương lòng. Một năm không được thì hai năm, hai năm chưa quên được thì 20 năm, rồi lâu hơn nữa… đến khi tất cả chỉ còn là một vệt mờ trong tâm trí. 20 năm, đủ dài để những thói quen cũ dần biến mất, đủ xa để một cái tên từng thân thuộc cũng trở thành điều gì đó nhạt nhòa. Một ngày bất chợt, nhận ra đã lâu lắm rồi không còn gửi nhau những lời chúc, dù trước kia, ngay cả khi đã rẽ lối, vẫn còn đôi ba câu xã giao. Không biết từ bao giờ, ngay cả điều nhỏ bé ấy cũng biến mất, nhẹ như hạt bụi rơi xuống mà chẳng ai để ý. Những ngày đẹp trời từng háo hức chuẩn bị quà cho nhau, giờ chỉ còn là ký ức lặng lẽ nằm đâu đó trong tâm trí. Nhìn lịch, thấy một ngày quen quen, phải mất đến lần xem thứ mười mới nhận ra… là sinh nhật người ấy. Nhưng có nhớ ra thì sao? Chẳng còn lời chúc, chẳng còn quà tặng, có lẽ giờ đây đã thành xa lạ thật rồi. Và lạ thay, nỗi buồn từng sâu đậm cũng chẳng còn đong đầy trái tim như trước. Chỉ là một ngày bình thư...

NOTE 144

 Có những ngày chỉ ước một giấc ngủ sâu, nhưng nỗi lo cơm áo lại khiến ta đau đầu từ lúc trời chưa sáng. Người ta bảo tiền không mua được hạnh phúc, nhưng không có tiền, hạnh phúc cũng chẳng đủ đầy. Tiền không chỉ là giấy bạc – đó là kết quả của những đêm trắng làm việc, những hy sinh thầm lặng, và cả giấc mơ chưa kịp chạm tay. Bình yên đôi khi chỉ đơn giản là không phải đắn đo giá một bữa ăn, không hoảng sợ mỗi lần điện thoại rung vì tin nhắn nợ đến kỳ. Hồi trẻ ta cứ nghĩ, chỉ cần yêu là đủ. Đến lúc trưởng thành mới hiểu, không có tiền, tình yêu cũng dễ lâm vào hoang mang. Đi xa để tìm chân trời mới, rồi lại nhận ra, điều quan trọng nhất là có một nơi đủ đầy để trở về. Thành công không phải lúc nào cũng hào nhoáng, đôi khi chỉ là có đủ để chăm sóc người thương, không cần xin ai một chút thương hại. Đừng trách ai thực dụng, vì chỉ khi túi rỗng mới thấu, thế giới này tàn nhẫn đến mức nào. Bình yên không nằm trong lời hứa suông, mà nằm ở tài khoản đủ đầy, để dù có khóc cũng không phả...

NOTE 143

 Ru… Em nhớ lần đầu tiên em cho anh nghe Nguyên Hà là Ru 2. Rồi anh bắt đầu làm quen với âm nhạc của em, anh bắt đầu chia sẻ cùng em một góc tâm hồn anh.  Mỗi mùa Xuân Hạ Thu Đông, giấc sáng trưa chiều hay đêm của em anh đều chọn tỉ mỉ từng bản nhạc, từng giọng ca, từng giai điệu để chuyển bài không bị hẫng, để cảm xúc tròn trịa cho một playlist. Tất cả những món quà anh tặng em đều mơ hồ như vậy: trên đám mây… Ảnh, nhạc, chữ, tài liệu, nghiên cứu và cả những gì em có thể nắm bắt được. Bảy năm em không nghe một bản nhạc có lời nào… Nhất là những bản nhạc đêm. Cho đến một ngày thật tình cờ em bật Ru 2, YouTube chuyển đến một playlist em nghe thật hợp. Hoá ra là anh. Chà, cái playlist ngớ ngẩn của mình năm nào mà đã viral như thế!  Em còn biết anh chia sẻ cho cô ấy bao nhiêu thói quen của em từ những ngày anh hò hẹn. Đó là lý do em rất dễ rời khỏi một người dù thế nào! Em không muốn sự lặp lại, lấy của người này làm kinh nghiệm của người kia. Em không muốn sự tương đồng, lấ...

NOTE 142

 Ngày mai, tất cả chúng ta trở lại cuộc sống nhộn nhịp mưu sinh, cơm áo gạo tiền... Năm mới, chúc tất cả nhiều sức khỏe và bình ăn. Chuẩn bị sức khỏe để bước đầu một hành trình tiếp nối. Bạn có một cái tết an vui không? Hạnh phúc và bình ăn không? Riêng mình, mọi điều lướt qua thật nhẹ nhàng và bình lặng. Với mình, chỉ cần thế thôi là đủ. Mình đã trở lại phố, chỉ sợ kẹt xe nhưng rất ổn.  Phố không rộn ràng như ngày cũ, vẫn nắng vàng, những cơn gió thoảng, sáng nay chạy một vòng về nhà thấy bình yên rất lạ. Tự thương cho mình niềm vui nhỏ cũng thấy ăn.  Có nhiều cảm xúc không biết sắp xếp lại như thế nào đây. Thôi thì, năm mới mong mọi điều hanh thông. Chào nhé, 2025 hi vọng rồi mọi thứ đi quá bình yên. Mình còn 2 năm nữa thôi là nghỉ hưu, mình sẽ cố gắng. Phố mùng 5 Ất tỵ