Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2024

NOTE 196

 Thời gian để lắng… Những ngày tháng qua, tôi không dám nghe nhạc, nhất là những bản nhạc mình đã từng say mê. Nhiều lúc tôi thấy mình giống một kẻ dở hơi: kểu vừa khát thèm lại tỏ ra lạnh lùng hững hờ. Ngang qua những quán cà phê Đà Lạt, vẫn là những bài hát mình thuộc đến từng chỗ luyến láy nhưng rồi tôi lại uống vội tách cà phê, lặng lẽ bỏ đi.  Thực sự, tôi sợ… Có những buổi chiều tàn, nắng hắt qua cửa vẽ nên một vệt sáng chỗ tôi ngồi. Cũng có những buổi chiều mưa về phố sớm hơn tôi nghĩ. Từng hạt mưa bám lên tấm kính nặng nhọc trườn xuống. Đôi ba lần chúng khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi không muốn mình có cảm xúc gì cả. Tôi cố giữ cho mình đi loanh quanh những chuyện mưa nắng, héo tàn, bình minh rồi hoàng hôn của đời.  Thực sự, tôi sợ… Có khi, tôi muốn viết. Nhưng rồi tôi lại bị luẩn quẩn trong sự trơ khốc, trống rỗng của mình. Một con người không thể sống trong một giai điệu, không rung cảm trước sự biến đổi của sự vật, không oà vỡ trước một vạt nắng thì họ có thể vi...

NOTE 195

 Mười năm nữa đời ta sẽ ra sao? Đôi khi, mình hay tự hỏi mình thế.  Ai biết được mười năm nữa, vết nhói ở đâu đó cõi lòng sẽ lành lặn như chưa hề đau đớn. Anh biết được mười năm nữa, điều mình cho là vô cùng ý nghĩa cuối cùng cũng chỉ như gió qua trời. Ai biết được mười năm nữa, người mà mình đã từng yêu chết đi sống lại cũng chỉ là một vệt khói chiều bảng lảng. Ai biết được mười năm nữa, người mà mình đang siết chặt bàn tay lại là một người mà cuộc đời bất ngờ mang đến… Ai biết được! … Mười năm nữa đời ta sẽ ra sao?  Đôi khi, mình hay tự hỏi mình thế.  Mình đã luôn tin rằng mình là người có khả năng ghi nhớ tốt. Nhưng ai rồi cũng phải quên dần đi… Cuộc sống này có quá nhiều điều để nhớ khiến mình dần quên mọi chuyện cũ hay rốt cục là chẳng có chuyện gì đáng để nhớ? Mình thường cảm thấy lòng dợn lên một nỗi niềm khi lục một bức ảnh cũ, một kỷ niệm cũ, một dòng chữ viết tay cũ. Cảm giác có điều gì đó đã từng rất hạnh phúc hoặc rất đớn đau nhưng mình không thể nắm bắt ...

NOTE 194

 Lâu lắm rồi không còn ai để nghe lời than thở, không còn Người để nhắn nhở 1 câu: "Em mệt quá". Chắc vai người cũng gầy, hư hao với chuyện cơm áo. Chắc khói thuốc quyện nhiều như sương.  Hôm nay, em muốn nói với Người rằng em đang mệt, hẳn nhiên suy nghĩ ấy khiến em mỉm cười dù mắt ngấn lệ. Đông rồi, trời nhiều gió bấc, em nghĩ về Phương Nam, ngày về không còn xa nữa, cứ thấy nôn nào trong lòng. Em nhớ đáng hình Người những ngày đứng bếp nấu ăn, buổi sáng pha tách cafe thơm nồng với lời khe khẽ gọi. Đôi khi, em nghĩ, nếu vẽ một giấc mơ về ngày ấy, em tô màu hồng giấy cho nhẹ nhưng. Em từ bỏ và em nhiều nuối tiếc, dẫu biết mình đã lạc lối nhưng em vẫn hiên ngang đi quá mưa gió một mình. Không có ai bên cạnh vẫn vui mà, em từng nhắc nhở mình thế đấy. Người ạ, Sài Gòn bây giờ thế nào?  Hôm nay, em mệt, Người biết không? Thi thoảng công việc khiến em kiệt sức, em hứa với lòng ráng lên, sự vất vả của ngày hôm nay sẽ được đền đáp ở ngày mai, ở phía trước. Nơi này, bình minh kh...

NOTE 193

 Cơn bão đi qua, chỉ còn lại tan hoang, có những dấu ấn trong cuộc đời chẳng thể phai nhòa được.  Là đứa con xa xứ, lòng mình chùn hẳn khi nghe tin cơn bão Yagi đổ bộ vào Miền Bắc. Theo dõi, cập nhật tin tức mà xót xa lòng, tôi nghĩ về má, về cơn bão Damrey 2017 đã đổ bộ vào Khánh Hòa quê hương tôi. Bạn biết đấy, đứng trước mọi cơn biến chấn nào đó, chúng ta luôn bé nhỏ trước thiên nhiên. Mẹ thiên nhiên đã nổi giận, mất mát sức người, tài sản, kinh tế sẽ kiệt quệ. Rất nhiều hệ lụy đằng sau đó.  Chúng ta, luôn thật bé nhỏ…rất bé nhỏ. Nên những gì bao dung được xin hãy bao dung, đừng sân hận làm gì. Tôi hay nói đùa, ngày mai & cái chết không biết cái nào đến trước, cái nào đến sau. Vật chất, tiền tài, địa vị chúng ta đang có ở trần gian này cũng chỉ là tạm bợ mà thôi.  Tháng 9, thu đã sang, mùa đã về. Những giông gió, bão tố, mưa chuẩn bị đến với quê tôi rồi. Tôi không dám nghĩ nhiều về nó, má tôi, một mình. Có người từng hỏi tôi rằng, tại sao tôi lại ra đi xa thế,...

NOTE 192

 Khi chán nản, hãy nghĩ xem mình còn lại bao nhiêu ngày để dằn vặt, còn bao nhiêu thời gian để phung phí? Bạn vui, một ngày cũng qua đi, bạn buồn một ngày cũng kết thúc. Nếu nhận ra điều này hẳn sẽ không dễ dãi để cuộc sống mình âm u nữa. Khi phiền muộn, hãy nghĩ xem thật ra cuộc sống là những phép trừ, gặp nhau một lần là ít đi một lần, sống hết một ngày là giảm đi một ngày, có gì đáng để phí hoài? Không quên tình nghĩa, không nghĩ thị phi, không chấp oan trái, không nợ nần ai, không thẹn với lương tâm là được. Khi thấy bi thương, hãy xem cuộc sống là một hành trình, chúng ta đến đây hai tay trắng thì rời đi cũng sẽ như vậy, không thể mang theo dù chỉ là hạt bụi hay một áng mây bay. Những công danh lợi lộc , những thế thái nhân tình, đều phải để lại. Hiểu rõ điều này rồi thì có gì phải bận tâm mà phiền lòng? Khi không được như ý, hãy so sánh với sự bận rộn của những người giàu có, chúng ta sống biết đủ chính là niềm hạnh phúc. Rồi nhìn qua những người đang đau khổ trong bệnh viện,...