NOTE 196
Thời gian để lắng… Những ngày tháng qua, tôi không dám nghe nhạc, nhất là những bản nhạc mình đã từng say mê. Nhiều lúc tôi thấy mình giống một kẻ dở hơi: kểu vừa khát thèm lại tỏ ra lạnh lùng hững hờ. Ngang qua những quán cà phê Đà Lạt, vẫn là những bài hát mình thuộc đến từng chỗ luyến láy nhưng rồi tôi lại uống vội tách cà phê, lặng lẽ bỏ đi. Thực sự, tôi sợ… Có những buổi chiều tàn, nắng hắt qua cửa vẽ nên một vệt sáng chỗ tôi ngồi. Cũng có những buổi chiều mưa về phố sớm hơn tôi nghĩ. Từng hạt mưa bám lên tấm kính nặng nhọc trườn xuống. Đôi ba lần chúng khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi không muốn mình có cảm xúc gì cả. Tôi cố giữ cho mình đi loanh quanh những chuyện mưa nắng, héo tàn, bình minh rồi hoàng hôn của đời. Thực sự, tôi sợ… Có khi, tôi muốn viết. Nhưng rồi tôi lại bị luẩn quẩn trong sự trơ khốc, trống rỗng của mình. Một con người không thể sống trong một giai điệu, không rung cảm trước sự biến đổi của sự vật, không oà vỡ trước một vạt nắng thì họ có thể vi...