NOTE 118_VIẾT CHO MÙA ĐÃ QUA.
Mùa đi rồi mùa sẽ qua, những tháng ngày nối tiếp cứ chất chồng nhau những nếp nhăn trên khóe mắt. Một chặng đường đã đi qua, những người từng gặp gỡ và thầm cảm ơn họ. Dù ngắn dù dài, dù vui, dù buồn, dù còn liên lạc hay đã trở thành người dưng thì đó vẫn là số phận sắp đặt,tất cả đều dạy cho chúng ta những bài học để chúng ta trưởng thành.
Em từng hỏi anh có tin vào duyên phận không, có những
người sinh ra là để cho nhau và ngược lại. Anh trả lời rằng thương em
anh chẳng sợ ý trời.
Trong rất nhiều người, chúng ta lại quen nhau theo cái
cách kì cục đó, rồi cố chấp bên nhau, vậy mà…Thật không muốn phải quen
biết em theo cách đau lòng như thế, khi cả hai đều là kẻ chẳng chịu nổi
cô đơn, đến cạnh nhau chỉ để làm tổn thương nhau bằng cách này hay
cách khác.
Chúng ta sẽ trở lại là người xa lạ. Trở lại như lúc anh
chưa từng biết đến sự tồn tại của em và em cũng vậy.
Thật khó chịu khi phải nói ra những điều dối lòng
mình em nhỉ. Còn khó chịu hơn khi người nghe nó lại là người mình
không muốn nhất.
Mọi thứ thật tệ.
Em đã từng ở đây, rất gần, trước đó.
Em đã từng yêu thương anh, rất gần, trước đó. Em đã từng
trân trọng tình cảm của cả hai, rất gần, trước đó.
Tất cả đều là của một quá khứ rất gần, trước đó, như mới hôm
qua chẳng hạn. Vậy mà thời gian đúng là… một giây thôi đã có thể xoá nhoà tất
cả những sâu đậm mới chỉ hôm qua. Chớp mắt một cái, tất cả cứ như một giấc mơ
dài, đủ dài để người ta mộng mị tiếp một nỗi đau, rất thật, tận trong lòng...
Ngoảnh lại, từng ngần ấy thời gian, ngoảnh lại mặc kệ vui
buồn thời rất trẻ….em vẫn muốn dại khờ một lần ở cái tuổi thanh xuân rực rỡ ấy.
Hiên nhà khi đó có bóng dáng anh, có em, có những đêm trăng thật bình dị.
Chúng ta, có thể quên nhau được sao??? Hoài niệm cũ, cất giữ
kín kẽ cỡ nào khi bất chợt chạm ngõ mùa về thì trỗi dậy. Có người hỏi em, giấc
mơ ngày ấy, em bảo rằng, em viết mọi hình hài nỗi nhớ trên cát, vô tình con
sóng hôn bờ & cuốn tất cả trôi xa nên trí nhớ trong em không còn. Có người
lại bảo, em gạt họ, kì thực chuyện cơm áo, gạo tiền, cuộc sống nối tiếp ở ngày
mai thì hôm qua ngoái lại để làm gì.
Chúng ta, từng đau, từng khóc cho nỗi đau riêng mình. Từng
kẽ cho mình lối đi, con đường đầy ước vọng. Hiện thực được vẽ nên bởi những tàn
khốc của thời gian, khó giữ mãi trong nhau hoài niệm cũ. Hoa rụng, mùa đi, tán
hạnh nhân năm nào không thể tỏa bóng mát che kín mọi nẻo đường cùng em đi qua.
Anh cũng thế, lối ấy mưa giông, cũng một mình phải cố bước. Có buồn vui nào có
thể chia sẻ được??? Có nỗi sầu nào biết bày tỏ ra sao??? Khói thuốc, tách café đắng,
nén tiếng thở dài, chúng ta, ngược lối đời gặp chưa từng gặp lại.
Có người hỏi em, nếu vô tình gặp lại, em sẽ ra sao? Em cười
& ong đừng có cơ hội đó, để em giữ mãi trong lòng nụ cười ấy, để em ghi
khắc riêng mình mái tóc phong trần rất riêng. Cuộc đời, chúng ta tự tô vẽ cho
nhau những yêu thương riêng biệt. Chúng ta khắc họa cho nhau những hình hài
trong tâm khảm. Nhưng chúng ta, chỉ nên nhung nhớ hồi ức của mùa qua trong từng
suy niệm tích tắc & nhanh kịp trở về thực tại. Em biết anh bình an, vậy là
đủ. Em không phải thánh nhân để nguyện ý đẹp, duyên trong đến với anh, nhưng em
tin rằng, anh hay em, ai trong chúng ta rồi có những bình yên….
Nhớ không anh, mùa đã qua rồi, hoa hạnh tây đã rụng, em
thương người từ nơi chốn rất xa. Thương anh ngày cũ,thương mùa vương bay…
Em viết ở đâu đó, một nơi rất xa anh, bất chợt nhìn
tháng trôi dần, bất chợt nhìn hoa hạnh
nhân bay bay, tự khắc nhói lòng….Cún con trở mình thức giấc, em xin phép trở về
cuộc sống hiện tại của mình.
Tháng 6 – Lang thang miền kí ức.
Nhận xét