NOTE 74_ĐỢI
Mình quen một mình đến đi, lúc rảnh hay suy tư về nhiều điều được
mất. Ngẫm lại chợt cười một mình.
Có người nói mình là người giàu có nhất, Nha Trang - Sài Gòn mà
tưởng như đi chợ. Mình về hoài, cứ cuối tuần là mình lại về Nha Trang, thăm má,
thăm Na & Ni, thăm cả biển...Mình thích góc ngồi cafe vỉa hè như thế, mọi
tất bật, vội vã, ồn ào sẽ tan biến đi. Ai cũng nói, Sài Gòn xô bồ & nhộn
nhịp, nhưng Sài Gòn cũng có cái tĩnh lặng của nó.
Hành trình cuộc đời của mỗi người không phải lúc nào cũng thuận
lợi như mình mong muốn, rồi chúng ta sẽ đôi ba lần vấp ngã, đôi ba lần tổn
thương. Mỗi lần vấp ngã giúp chúng ta có thêm kinh nghiệm sống, những lần tổn
thương để ta trân quý hạnh phúc hơn.
Trên hành trình ấy, chúng ta gặp nhiều người, có người đi cùng ta
một đoạn đường rồi chợt rẽ sang đoạn đường khác ở ngã ba đường. Có người đồng
hành cùng ta lâu hơn một chút, cứ ngỡ sẽ đến cuối con đường, nhưng rồi cũng rời
xa ta vào một ngày không ngờ đến .
Và rồi trên chính con đường đó chúng ta lại gặp thêm người mới,
đồng hành cùng ta. Cứ thế người đến - kẻ đi như lẽ thường tình.
Hoá ra những người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta dường như
được số mệnh sắp đặt sẵn, có người đến để cho chúng ta biết thế nào là yêu
thương, thế nào là đau, thế nào là hụt hẫng. Cũng có người đến như ánh nắng xoá
tan đi đám mây mù trong tâm khảm. Vậy mới thấy, ai xuất hiện trong cuộc đời
chúng ta đều có sứ mệnh riêng của họ cả. Khi họ làm tròn sứ mệnh của mình thì
họ rời ta thôi…
Vậy nên nếu một ngày người đang đồng hành bất chợt rẽ sang một
hướng khác, chúng ta cũng đừng oán trách họ, hãy mỉm cười cảm ơn vì họ đã đến
đồng hành cùng ta trên một đoạn đường dài, dù đó là thanh xuân tươi đẹp, tuổi
trẻ nhiệt huyết hay chỉ một đoạn của trưởng thành.
Cuộc đời thì ngắn, thời gian chúng ta chẳng đủ nhiều để bận lòng
lo nghĩ về những điều đã cũ. Ngày hôm qua hãy xem đó là những kỉ niệm đẹp, là
hành trang, là kinh nghiệm để chúng ta vững bước hơn ở đoạn đường dài phía
trước.
Rồi chúng ta sẽ an yên thôi,
Có lần mình hỏi em, em đã thực sự an yên chưa? Như mình tự hỏi
chính mình. Liệu lòng có bôn ba & sóng vỗ. Mình đang nghĩ về một người,
từng mong có một ngày lang thang ở phố. Nhưng kịp nhận ra, khoảng khắc ấy chỉ
là mộng, vì sự thức tỉnh đã cảnh báo không nên va vào để tạo thành nỗi tổn
thương. Mình tự răn mình, vững bước trên một hành trình đã chọn.
Cuộc sống là những câu chuyện duyên sinh, tất cả đều phải tựa
vào nhau để sinh khởi và tồn tại, nhưng việc một người bắt bản thân phải phụ
thuộc vào nhiều thứ bên ngoài mới có thể bình yên lại là một câu chuyện khác,
rất khác.
Chỉ khi nào có thể bình yên một mình, không phụ thuộc vào những
điều bên ngoài, khi đó mới là bình yên thực sự, đó là giải thoát. Khi đó sẽ đủ
bình thản bước qua cánh cửa tử một mình, không phải hoang mang.
Ai biết cách tựa vào bản thân mình để bình yên, biết cách sống
một mình mà hạnh phúc, thì cũng sẽ biết cách bước qua cánh cửa tử một mình
trong bình yên.
Cuộc sống như một chuyến tàu, có đủ hạng người trên đó, có người
bước lên, có người bước xuống, có người còn ngồi lại đi chung với nhau thêm một
đoạn nữa, nhưng cuối cùng ai cũng phải rời tàu, rồi về nhà một mình.
Không có gì tàn nhẫn bằng việc chúng ta bỏ rơi chính mình bằng
cách bắt bản thân phải phụ thuộc vào người khác để bình yên.
Mình từng nghĩ đất trời rộng lớn vậy sao không có nơi nào cho mình
một điểm tựa. Không có một bờ vai nào cho mình khi chiều nghiêng bóng đổ. Câu
hát trong bài Bay đi cánh chim biển có một câu thật đắt với mình ở hiện tại: “Đất trời rộng sao em không
bến đỗ”. Mình thích ý nhạc này.
Liệu mình còn có dịp gặp lại Người, có
còn giữ cho nhau trong veo nỗi nhớ???? Người đã đi rồi….đi thật xa. Hay Người
đã xong sứ mệnh của Người khi gặp gỡ một quãng của cuộc đời này.
Xin vẽ đời bằng gam màu đen trắng
Giữ cho mình nốt trầm thay bổng
Dù mai này có ra sao cũng mặc
Sống trọn vẹn giây phút này thôi.
Nhận xét