Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2020

Note 28_VIẾT TỪ PHỐ

Hình ảnh
  Sài Gòn những ngày này mưa nhiều, nhớ má mỗi chiều ngồi trên lan can xa xăm nhìn về phía chân trời, tôi thường hỏi má nhớ ba không, má tôi chỉ cười. Còn tôi, nếu ai đó hỏi nhớ ba không, chắc cũng cười như má vậy. Mỗi chiều ở phố, tôi thường nhìn về hướng con tàu chạy qua, họ chở bao hành khách đến đi, họ sẽ ghé lại Nha Trang & tôi sẽ bước xuống tàu, hít không khí trong lành của một buổi sớm mai, bước thảnh thơi qua đường, tấp vào quán cafe gần đó, nhấm nháp ly cafe buổi sáng bình yên trong dòng nhạc du dương. Tôi mong mình sẽ vậy, sẽ lại được trở về, được làm việc, được cafe với V..... Mỗi chiều ở phố, tôi nấu & bày biện mọi thứ thật hoàng tráng cho một bữa ăn. Tôi ước gì có ai đó ăn cùng, chê cũng được, khen cũng được, miễn có âm thanh, có tiếng nói để mọi thinh lặng đáng sợ kia không len lỏi vào lòng mình. Tôi từng rời phố đi, tôi từng bỏ lại tất cả vui buồn, hoài thương kỉ niệm ngày cũ, tôi không nghĩ mình sẽ trở lại ngổn ngang, khó khăn & mọi thứ không còn như ngà...

Note 27_CHIỀU SÀI GÒN

  Chiều Sài Gòn mưa phủ bụi trên nền trời nắng trong. Mưa Sài Gòn rất lạ, giống hệt như thành phố này, đến rất nhanh, đi rất vội, có khi lại dịu dàng từ tốn lượn nhiều vòng trên không trung, cuối cùng ngủ quên trên bầu trời đen kịt, dày đặc hơi nước chứ chẳng chịu rơi xuống. Cơn mưa hôm nay lại khác, bầu trời trong veo, nắng còn len lỏi qua ô cửa chiếu vào góc bàn mà mưa vẫn cứ rơi, như thể đang đùa nghịch với một vài điều gì đó thân thương và gần gũi lắm. Tôi ngồi ở góc quán quen, nhìn làn mưa chệch nhịp ngoài ô cửa kính, nghe những nhịp điệu da diết của một khúc nhạc không rõ tên gọi từ một anh chàng điển trai có thể đàn bất cứ bài gì trên chiếc piano cũ kĩ. Tôi mở laptop, lần đường trong facebook bản thân, tìm thấy cái tên cũ, vài tấm hình cũ, một người cũ. Tôi thấy mình nhớ anh. Đã nửa năm trôi qua từ ngày anh rời bỏ tôi mà đi. Ngày ấy, Sài Gòn hanh hao nắng nóng, cái nóng rát buốt làm mắt người cay xè, tôi đã khóc, nước mắt đã từng lăn từng giọt, từng giọt, buồn tênh trên đôi ...

Note 26_ Ở HAY ĐI

Hình ảnh
  Rốt cuộc giữa hàng ngàn, hàng vạn lí do để rời xa, chỉ cần người ta muốn, nhất định vẫn sẽ tìm được lí do để ở lại. Người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn lòng muốn ở lại, đừng mất công níu kéo. Không có cuộc đời nào ép ai phải bỏ lại ai, cũng không có sóng gió nào đánh gục được chân tình. Chỉ có nền không đủ vững, tâm không đủ kiên định và lòng người không đủ sâu sắc để nỗ lực v ì nhau. Đừng nói rằng vì sao phải rời xa nhau, hãy nói rằng do bản thân không đủ bản lĩnh để ở lại. Đừng nguỵ biện lí do tại sao phải buông tay, hãy bản lĩnh soi gương nhìn vào chính mình để biết bản thân kém cỏi đến nhường nào. Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. “Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng”. Cuối cùng, gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không, vẫn là do ý người. Nhưng người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn muốn ở lại.

Note 25_VÔ ĐỀ

 Ừ thì chúng mình đã thoát khỏi đời nhau Cay đắng hay sướng vui em không chắc nữa Có thể đôi môi em ẩn chứa nhiều tan vỡ Và có lẽ mắt anh dự tính sai đường không lấy niềm đau đã qua làm bằng chứng cho tang thương Bao nhiêu giông tố em trải qua chắc anh nắm rõ Để được yên bình nằm trước hiên phải kinh qua nhiều lo sợ Nhiều năm tháng bơ vơ với tan nát chất đầy Anh bỏ mặc em với cô độc bủa vây Những đêm khóc một mình chẳng thể tìm ai chia sẻ Ngã quỵ giữa đời không có anh bảo vệ Như con thú bị thương lê lết dốc đời chẳng mang anh và câu chuyện tình ra đùa chơi Anh ác độc hay nhơn từ chắc rồi anh tự biết Trái tim đàn ông làm từ bùn hoang ác nghiệt Làm sao mảy may run khi thương nhớ một người Xin hãy vui cho em vì từ nay được cười tươi Đến cả nửa giọt nước mắt rơi cũng có người lau hộ Mỏi mệt tột cùng không còn phải cố Tỏ ra mình phi thường Đời người không cần nhiều chỉ cần có yêu thương Đời đàn bà cần thương yêu gấp bội Em sẽ không thù giận những năm vò võ chờ đợi Ừ nói như anh: lương t...

Note 24_TẢN MẠN VỀ TRÀ

  1. Có người bảo, tình bạn giống như chén trà. Tất cả những gì xấu xí, vẩn đục nhất đều lắng xuống phía dưới. Chỉ khi người ta uống gần cạn, mới phát hiện ra. Nhưng người dưng thì sẽ hất đổ đi, như cái duyên tình bạn chỉ là sự hời hợt qua đường thôi. Còn người quan tâm sẽ tiếp tục nhấp môi cái vị đắng của chén trà gần cạn ấy. Đó là người bạn thật sự. Hôm nay, pha một tách trà. Vẫn là cái thói quen không bỏ trà vào ấm, bốc một vốc trà bỏ vào ly, chế thêm ít nước sôi và đổ đi cái nước đầu đấy, đến nước thứ hai, trà xanh mượt và tỏa hương thơm, những cánh trà nở bung xòe như bông hoa hướng dương bừng sáng dưới ánh mặt trời. Chọn đĩa nhạc Trịnh, trà ngon thì phải có nhạc hay, như một người bạn tri âm, không cần nói mà vẫn hiểu nhiều, vậy thôi. Lúc tách trà đạt đến vị ngon nhất, điện thoại đổ chuông, và khi trở lại, trên bàn, tách trà đã nguội lạnh. Trà nguội như lòng nguội. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan. Chợt nghĩ, cuộc đời có nhiều cơ hội, người ta gặp gỡ nhau đúng lúc thích hợ...

Note 23_ KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN

  KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN Từ khi còn là một đứa trẻ, cụm từ “người lớn” đã trở thành một nỗi ước ao. Chúng ta mong mỏi được lớn lên với tất cả niềm háo hức và mong n góng mình có. Thế giới của người lớn lúc đó thật hấp dẫn, thật lung linh, thật mời gọi, đến nỗi mà nó thu hút gần như hầu hết mọi sự chú ý của đám trẻ con. Dường như chúng ta làm mọi thứ cũng chỉ để lớn, vẫy vùng mãi cũng chỉ để lớn. Từng ngày trôi qua, bàn tay mình lại chạm gần hơn tới miền đất hứa ấy mà không ngờ rằng, để trưởng thành người ta cũng cần phải trả giá. Thậm chí, đó là giá đắt. Đã bao giờ bạn thấy cô đơn? Đã bao giờ muốn mình được ngược thời gian quay trở về thời trẻ nít? Đã bao giờ bạn muốn sống với chính con người “mộc” của mình? Không phấn son gì cho tâm hồn đang ngày một ngập ngụa những vết dơ ở phía bên kia tối tăm của cuộc sống? Đã bao giờ dù đứng trước gương soi đến hàng triệu lần bạn vẫn không dám chắc chắn với câu hỏi rằng mình là ai? Và mình đã từng là ai? Đã bao giờ bạn chỉ muốn khóc thật to và t...

Note 22_LẶNG LẼ THÁNG 9

 LẶNG LẼ THÁNG 9 Tháng 9 tất nhiên đã qua rồi tháng 8. Tháng 9 cũng không còn là thu chớm mà đã vào thu. Học sinh đã tới trường nhưng những người đã qua tuổi tới trường, trở lại lớp học trong màu hoa phượng đỏ trời và tiếng ve ran như nung nắng hạ vàng cũng bồi hồi đâu kém thời áo trắng? Tháng 9 hoa cúc vàng hơn trong phiên chợ sớm của người đàn ông lơ ngơ với cuộc đời mình, cô độc với những năm tháng triền miên và lầm lũi bước đi trong cuộc sống tẻ nhạt mơ hồ phía trước và đầy ảo ảnh phía sau. Tháng 9 vẫn là thời tiết đối nghịch , buổi sáng thành phố nắng chang chang, buổi chiều ở quê mưa tầm tã. Tôi thích ngồi ở băng ghế đá hành lang thơm lừng mùi nguyệt quế nhìn ra hồ nước trong màn mưa buông xuống. Cảnh vật chìm trong mưa. Chỉ màu hoa cúc đất vàng rực lên trong những cơn gió thu chở bụi mưa bay qua đồi. Tháng 9 dù ở đâu, vẫn lặng lẽ tôi, lặng lẽ em, lặng lẽ kỷ niệm. Những ký ức đã tan biến thành li ti vô số vụn nước mưa rất nhẹ... Ngôi nhà, khoảng sân, cánh cổng, khu vườn quen ...

Note 21_NÓI VỚI CHÍNH MÌNH

 Nếu mệt quá thì cũng có thể tự mình thở than với mình được mà, phải không? đâu có ai bắt mình phải im lặng ở trong lòng… Mình có thể nói với mình những điều thật viễn vông những điều ai cũng có thể làm nhưng mình không làm được mình sẽ lấy bàn tay này nắm bàn tay kia để dặn dò từng bước nên thế này, thế này… cho cơn đau nằm xuống và ngủ yên! Mình sẽ nói với trái tim mình hãy học cách làm quen không tha thiết hay không chờ mong có khi sẽ tốt thật ra bình yên nhất là biết mình vẫn có thể thức trong đêm và dậy lúc trời sáng không ai chờ mình nhưng mình vẫn nhìn vào gương rồi cười trên đuôi mắt để bước ra ngoài kia… Mình tha thứ cho mình lúc đang ở trong những ngày nắng đợi chờ một cơn mưa nỗi đợi chờ của một người ngồi trong bóng tối biết là sẽ có một điều gì đó sẽ tới nhưng khi nào và như thế nào… thì là cả ngàn câu hỏi mình chẳng thể trả lời! Rồi mình phải khuyên mình đừng e ngại lẻ loi đâu phải con đường nào cũng cần một đích đến mình có thể đi một mình mà vẫn hạnh phúc có những n...

Note 20_ NHÁNH TƯỜNG VY

  Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi Tóc em thơm , giọt nắng hóa bông quì Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi Chiều tan lớp có một người chung lối Muốn làm quen không thốt được nên lời Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Tách cà phê nhỏ đặc những đêm buồn Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi Thơ giăng buồm kì vọng đến bờ thương Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ leo vào Dẫu ta biết thời gian không nán đợi Mà tay mình kỉ niệm vẫn xôn xa

Note 19_CUỐI MÙA THÁNG 8

  Rồi cũng phải đến lúc chia tay nhau, tháng 8 ngọt ngào màu nắng mới, mảng xanh, ngọn gió, lá vàng. Rồi cũng phải giấu lại hoài niệm xưa cũ, chia tay tháng 8, đón ngày mới tràn đầy niềm tin yêu. Hôm nay, ngày cuối cùng của tháng 8. Ngày cuối năm sau tôi không biết mình còn thời gian để ngồi ghi lại những cảm xúc của mùa. Tháng 8 năm nay, sinh nhật tôi có nhiều quà hơn mọi năm. Có lẽ là năm mà tôi được nhiều nụ cười nhất. Cũng là năm mà tôi khóc không biết bao lần. Ngày rồi cũng đi qua, nỗi buồn, niềm vui cũng lắng đọng lại. Có những cơn đau cuối mùa âm ỉ, có những bình an đánh đổi nhiều thứ. Tình thương là điều xa xỉ ở cuộc sống này. Cảm xúc bây giờ thực sự hỗ tạp.  Tháng 8, mùa hiếu hạnh lại về, tự dưng nhớ ba nhiều hơn mọi năm, nghĩ về ba nhiều hơn chắc do rảnh nhiều. Công việc,tiền bạc ở giai đoạn này đầy rẫy khó khăn mà còn gặp nhiều vấn đề phải giải quyết. Lắm nhọc nhằn. Đêm về, giấc ngủ không ngoan bởi những cơn đau. Cơn đâu nào cũng cần thiết cả. Mình không còn muốn bo...

Note 18_TẠM BIỆT THÁNG 8

  Buổi chiều tháng 8, tôi ngồi một mình đếm lá vàng rơi trước hiên nhà, mông lung nhớ về một thời đã xa. Cuối hạ đầu thu, cái khoảnh khắc giao mùa với những cơn gió mong manh mang hương vị hoang hoải se se, làm lòng người như cũng dịu xuống miên man nỗi nhớ. Trước cái ngưỡng giao mùa như lửng lơ bâng khuâng ấy, con người ta bỗng dưng chỉ muốn lướt nhẹ qua bao nỗi muộn phiền, mà tìm lại những kí ức ta đã bỏ quên dưới lớp bụi thời gian, để được đến với bến bờ an yên, đằm thắm. Khoảng trời mà ở đó chỉ có riêng ta... Tháng 8, lại nhớ những buổi trưa trốn ngủ ra trước hiên nhà nhảy tót lên cây trâm cạnh giàn mướp của mẹ. Mùa quả trâm chín mọng. Từ màu hồng phơn phớt lúc chưa chín, qua bao ngày mong mỏi đợi chờ, một sáng thức dậy sau cơn mưa đêm bất chợt đổ xuống, bỗng bất ngờ khi nhìn những chùm trâm nho nhỏ lúc lỉu trên cành, màu tím bắt mắt xen giữa màu xanh um của lá cây. Trèo cây là nghề của những đứa trẻ quê, dù cây trâm nhà tôi thân trơn nhẫy và ít nhánh. Hái chùm trâm chín xuống,...

Note 17_Vu Lan_Mùa hiếu hạnh

  Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Lại sắp đến ngày ấy rồi phải không... Ngày mà cả thế giới sụp đổ trước mắt con. Ngày mà con đã gọi Ba đến khan cả tiếng nhưng chẳng được  đáp lại. Ngày mà mỗi lần nhớ đến, mắt con cay xè còn lòng con đau đến tột cùng! Có thứ cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Có những ký ức mãi chỉ là hoài niệm. Có những nỗi nhớ, đã thôi mãnh liệt nhưng vẫn luôn âm ỉ trong lòng! Nếu ai hỏi, điều gì đáng sợ nhất? Chắc chắn là "thời gian"! Thời gian trôi nhanh đến nỗi, thổn thức nhìn lại, hoá ra mình cũng đã vượt qua được 1 đoạn đường... Hôm nay chẳng giống bao ngày, trời xen nắng, đổ mưa! Màn đêm vội vã buông xuống ôm trọn thành phố, ôm luôn cả đứa trẻ vốn dĩ đang rất yếu lòng! Lại một cột mốc đi qua, ngồi hồi tưởng về quá khứ và ôm khư khư nỗi nhớ ấy trong tuyệt vọng! Giá mà trở về được ngày xưa, câu chuyện không viết có khi chẳng buồn...

Note 16_CHO SINH NHẬT_27.08

 Em à! Hãy tựa vào vai anh P/S: MÓN QUÀ SINH NHẬT  Hãy tựa vào vai anh đi em à nếu em mỏi mệt. Dù anh biết, em mạnh mẽ, kiên cường, em là người con gái đầy ý chí, nghị lực nhưng âu điều gì cũng có gì hạn, và sức người cũng thế mà em, đừng gắng gồng một mình khi đôi chân em như muốn ngã quỵ với bao nỗi muộn phiền. Tựa vào vai anh để bình lặng và đừng nghĩ ngợi gì quá nhiều, hãy để lòng thanh thản, hãy xua đi nhọc nhằn, rồi nhoẻn một nụ cười tươi xinh nha em! Hãy tựa vào vai anh đi em à nếu em muốn im lặng đôi chút. Anh hứa, anh sẽ không nói gì, hỏi chi, sẽ lặng thật lặng để nghe em nói với ánh mắt sẻ chia, với con tim đồng cảm. Anh biết mình vẫn chưa thể hiểu hết về em, nên anh sẽ không suy đoán lung tung, không nghĩ ngợi mơ hồ mà chỉ nhìn thật sâu vào mắt em để em biết rằng những lúc em như thế lòng anh rất khó chịu, và đa mang. Hãy tựa vào vai anh đi em nếu em cảm thấy mình đã yếu đuối lắm rồi. Anh biết, để được như ngày hôm nay, nụ cười, nước mắt trong em đã chan hòa không b...

Note 15_Cho Viễn

 Hôm qua hay tin Viễn mất, tôi điếng người. Ở tuổi 47, giàu có, thành đạt, con cái còn bé nhỏ, vậy mà, Tai nạn xảy ra thì không ai có thể tránh khỏi, nhưng bất ngờ mọi thứ trở nên ngột ngạt. Tội cô 10, tuổi già tóc bạc tiễn 2 mái đầu xanh, Viễn và anh Teo, Đời người là một kiếp phù sinh, An nghĩ Viễn nhé, mọi chuyện ở trần thế này mặc kệ chốn nhân gian. Tạm biệt Viễn

Note 14_Thanh Xuân

 Có một ngày nào đó, bạn bỗng nhận ra mình đã già! Đó là khi bạn không còn hứng thú với những thứ lòe loẹt, những cảnh sắc rực rỡ, những nơi náo nhiệt và ồn ào thanh âm. Già, là khi bạn thức dậy lúc 4 giờ sáng, chỉ để nghe tiếng gà gáy ban mai và nằm đợi ánh bình minh lóe sáng sau rèm cửa… Già, là tối tối pha một ấm trà vừa đủ đặc, bật đài nghe những bài hát xưa cũ, đọc những cuốn sách cũ, chiêm nghiệm về cuộc đời, nửa gần nửa xa. Già, là khi bạn thích lang thang trên đường phố một mình, thích nhìn những bức tường loang lổ, những gốc cây rêu phong, những mái nhà cũ kỹ, thích những quán cổ, bàn ghế phủ bụi, không gian mốc thếch và mặt người trầm tư sau lớp sương thời gian. Già, là khi bạn thích cảm giác được yên tĩnh một mình, chỉ một mình chìm trong những hoài niệm. Dạo này, thường nhắc đến những chuyện cũ. Có lẽ bởi thời gian đã gấp quá rồi! Già, là khi bạn thấy mình ngày càng kiệm lời. Kiệm lời với chính bản thân, nhiều khi nghe tiếng nói của mình vang lên cũng giật mình. Già, là...

Note 13_Phim

 Bộ phim "Người đàn bà đẹp" (Pretty Woman) mình phải xem cả chục lần rồi, mỗi lần xem lại là một thứ cảm xúc khó tả Sẽ thật khó khăn để bỏ đi một điều gì đó đẹp đẽ... Người ta thường bảo tình yêu là hai người cùng bù trừ cho nhau, có lẽ Thượng Đế cũng nghĩ như vậy, nên Ngài đã cho Vivian Ward (Julia Roberts) lên chiếc xe đi tạm của Edward Lewis (Richard Gere) vào cái đêm chàng đi lạc trong cái thành phố mà nàng đã quá thân quen. Một cô gái gọi thú vị, có lẽ Edward đã nghĩ như thế trước khi mời nàng vào khách sạn của chàng. Nhưng nàng còn hơn cả thú vị, nàng là cơn lốc, cuốn chàng ra xa khỏi vùng an toàn. Trước khi gặp nàng, cuộc sống của chàng vốn rất nhanh và hối hả. Rồi thì nàng đến, mọi thứ chậm lại. Nàng cho chàng biết rằng nằm trên cỏ lại rất thanh bình, đồ ăn xe lại rất ngon, rằng nụ cười của nàng vô cùng sống động. Có thứ gì đó trong chàng nay đã thức tỉnh. Chàng nay nhìn mọi người khác đi và nàng cũng khác đi. Một món hời, có lẽ nàng đã nghĩ thế khi lên xe của chàng. ...

Note số 12_Tháng 8

Tháng 8 - khoảng giao mùa giữa cái tiết trời cuối hạ chớm thu, sắp đến. Cả đất trời như chuyển mình đến lạ, chỉ cần hé mở cánh cửa sẽ cảm nhận được ngay.  Tháng 8 là khoảng thời gian khiến nhiều người cảm thấy bồn chồn khi thu đến cũng như tiếc nuối khi hạ đi. Tháng 8 gõ cửa nhẹ nhàng như những khóm cúc vàng nở trước hiên nhà, trời kia vẫn xanh nhưng lại mang đến chút nỗi buồn phảng phất. Chiều tháng 8 về, không chỉ có tiếng ve kêu, tiếng lá rụng chao liêng trong gió, có hoa sim mà còn có cả đọng dư tình của những buổi gặp nhau, có chút hờ hững của người bước đi và có chút tâm tư của người ngồi lại. Tháng 8 về, gợi trong lòng những nỗi buồn không tên nhưng nhẹ thôi, theo cơn gió bay cao, lan tỏa ra không trung rồi sau đó biến mất sau những đám mây trên bầu trời xanh.     Tháng 8, chẳng phải nắng rất mong manh? Là chiều xao xác gió, là những lần tình cờ bắt gặp nỗi nhớ, là khi thấy ai đó khác giống bản thân mình, là khi đắm chìm trong sự chằng chèo của sự thực và hư vô. ...

Note số 11_Cho em

Em nói rằng em ổn, nhưng đôi mắt của em nhìn trống rỗng vô hồn. Em bảo em không sao vì đã quen chịu tổn thương, giờ có thêm một chút cũng vẫn ổn. Em nói em vẫn cố gắng được, nhưng có rất nhiều buổi sáng em thức dậy và ước mình có thể quên hết. Mạnh mẽ mãi nhưng khi em cần chẳng một ai để em dựa vào, chẳng có bờ vai để em nương tựa, không có vạt áo nào để em níu lấy cho đỡ chông chênh. Có chuyện gì em cũng chỉ biết giấu nhẹm đi rồi cười nhạt, sau đó tự an ủi mình là không sao, không đau. Mạnh mẽ hoài rồi khi em im lặng cũng không ai cảm thấy em không ổn để hỏi em một câu:"Sao vậy?". Không ai dịu dàng kéo em vào lòng:" Lại đây anh ôm". Không có một ai nói với em câu ấy. Em cũng chẳng thể khóc được. Em thấy bản thân mình kiên cường tới mức mệt nhoài vì việc gì cũng phải tự mình gồng gánh. Khi ốm, em phải tự mình mua thuốc, tự vào bếp nấu cháo, tự vỗ về chính em. Khi đi làm về mệt, em chỉ biết ngã xuống giường rồi nhắc nhở nếu mình không cố gắng sẽ không ai làm thay mìn...

Note số 10_Viết cho em

Nếu một ngày em lỡ... Nếu chỉ là nếu thôi, ngày nào đó em phát hiện có một vài thứ xảy ra không theo đúng chu kỳ. Có một ngày em giật mình khi biết trong bụng có một mầm sống đang hiện diện mà mối tình của em và người ấy đã đường ai nấy đi. Em gọi điện nói cho người ấy biết mà họ lại bắt em phải chịu trách nhiệm một mình. Nếu có một ngày như thế... Thì hãy bình tĩnh em nhé! Lo lắng, hoảng hốt có lẽ là cảm xúc đầu tiên nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề đâu. Và quan trọng nhất là em đừng làm điều gì dại dột nhé. Người đầu tiên em báo tin có lẽ là chàng trai kia nhưng nếu người ấy không muốn ở bên cùng em chia sẻ thì em cũng đừng làm điều gì vội vàng. Lúc ấy chắc chắn em đã hoảng sợ và hụt hẫng hay thất vọng nhiều lắm. Nhưng em ạ, không chỉ riêng em đâu, có rất nhiều cô gái không may mắn cũng đang cố gắng từng ngày để hai mẹ con sống một cuộc sống ý nghĩa đấy. Quyết định nào đưa ra cũng thật khó khăn và đều có cái giá của nó. Mà em đã nghĩ đến chuyện giữ lại con thì hãy ca...

Note số 9_ Và ta sẽ là người cuối củng

Hình ảnh
Và ta sẽ là người cuối cùng Ngẫm đi ngẫm lại thời gian trôi qua mau thật, mới đó mà ta đã hai mươi lăm xuân xanh rồi đấy. Nhớ lắm cái thời còn cắp sách đến trườ ng, hẹn hò trốn học cũng lũ bạn ra công viên đá banh, dầm mưa hoặc ngồi hàng giờ trên đồi cỏ chỉ để ngắm mặt trời lặng. Nghĩ mà ước gì ta có thể quay lại cái thời điểm ấy, thời điểm mà mỗi lần đi đâu tổng sỉ số cũng không bao giờ dưới mười người. Bao năm cách biệt, mỗi đứa một ngã rẽ riêng cho cuộc đời mình, có đứa thành công rực rỡ, có đứa thất bại não nề, nhưng thỉnh thoảng gặp nhau ai nấy vẫn nồng nhiệt vào cuộc vui như hồi ấy mà bỏ lại tất cả muộn phiền sau lưng. Mỗi lần nhận được một tấm thiệp hồng thì lòng ta lại có một cảm giác vô cùng kì lạ. Ừ thì có lẽ ta buồn vì một người nữa lại có một bến dừng riêng và sự chia xa bây giờ mới thật sự là cuộc chia ly đúng nghĩa. Ta đã ở lại và tiễn biệt biết bao nhiêu người ra đi, có người đi mang trong lòng hạnh phúc dâng trào nhưng ngày trở lại chỉ mang về một con tim tan ná...

Note số 8_Vết thương lòng

Viết cho vết thương lòng  Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!? Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!? Những bản nhạc về tình yêu như cấu xé trong lòng người những vết cứa rất rát, rất dày và rất sâu. Có lẽ, con người thực sự là những kẻ yếu mềm. Họ có thể oang miệng nói với cả thế giới rằng họ không sợ bất kỳ thứ gì hết - và điều đó đúng, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ vào trong tim thôi, họ chết. Một cái chết thật lạnh lùng và đáng sợ. Sự tổn thương về mặt tinh thần lúc nào cũng "nhẹ nhàng" hơn sự tổn thương về mặt thể xác. Nhưng chúng sâu và tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là dẫu khi ta ngỡ rằng chúng đã lành lại, n...

Note số 7

Lời Kinh trong lòng bàn tay: “Đốt một cây hương (nhang), mùi hương theo gió đi, khi người ở xa nghe được mùi, cây hương đã tàn. Kẻ làm mọi thứ để mong cầu danh tiếng cũng như vậy, khi người ở xa biết được, cuộc đời họ đã tàn”.(1) Đừng tìm kiếm phẩm giá của mình trong những tiếng khen của người đời. Tin tưởng vào bản thân là bí quyết đầu tiên để tâm được yên. Có kẻ đánh mất bản thân chỉ để tìm kiếm một điều gì đó bên ngoài, có người lại đốt cháy cả cuộc đời chỉ để tìm kiếm một chút hơi ấm trần tục trong cõi phù du. Người đời ai cũng đi tìm hạnh phúc, có kẻ tìm hạnh phúc trong mắt của người, vui khi thấy mình đẹp trong mắt họ; có kẻ lại tìm hạnh phúc trong lời nói của người, vui khi nghe được một tiếng khen. Tiếng khen là thứ mà một người nói về một người, mà lời nói của người đời chẳng mấy khi chân thật, vì lòng người chẳng mấy khi từ bi. Lắm lúc tiếng khen lại được dùng chỉ để xô ngã một người. Khi còn chờ đợi tiếng khen của người là còn đặt điểm tựa của mình nơi người khác, đâu hay, đ...

Note số 6

Chỉ tại lòng mình… Chỉ tại lòng mình nghĩ nhiều quá nên rồi cứ lặng thinh… Mình không muốn nói ra vì sợ nặng lòng những điều không cần bắt người kia phải đưa vai gánh vác mỗi một đời sống đã có biết bao nhiêu câu chuyện đời được mất thêm một ngọn nến tắt chỉ làm đêm dài hơn… Đôi khi mình đã lắp sẵn trên môi mình một mũi tên rồi lại lo sẽ làm đau nỗi hồn nhiên bên ấy đâu phải ai cũng để tâm những cái quay lưng mà mắt buồn như mưa vậy đành cuộn lại lời chưa kịp mấp máy cất sâu nữa vào trong… Những con người luôn miệng nói – không sao- thật ra rất yếu lòng vì cứ nhường nhịn như một bản năng có sẵn nghĩ cho ngoài kia còn mình giấu từng cơn đau quặn thắt có lần còn không dám chắc  mình đã đủ tử tế chưa? Rồi sẽ có ai đó nhìn mình như một cái cây để tựa vào lúc phong ba ngay vào lúc mình muốn đánh vần hai chữ- nhờ vả một câu hỏi han thôi có thể làm lành một trái tim bao ngày chắp vá nhưng cuộc đời xa lạ  chỉ toàn dửng dưng… Không ai biết mai này chúng ta có còn đủ những bao dung hay ...

Note số 5

Chúng ta kéo một chiếc ghế, và ngồi xuống trong cuộc đời… 1. Một lần nào đó, mình bước vào một quán café tỉnh lẻ. Quán chỉ có vài cái bàn nhỏ, đôi cái ghế… và quan trọng là bàn nào cũng có người ngồi. Mình cứ thế dáo dác nhìn quanh, nửa muốn gọi chủ quán để xin thêm một cái bàn (nếu có), nửa muốn hỏi xin ngồi nhờ với những bàn còn dư ghế. Nhưng cuối cùng, cứ như ai đó bắt mình không được nói, cứ loay hoay lặng im một chỗ. Quán ở quê, chủ quán cũng là phục vụ, chắc mất đâu đó tầm vài phút thì chủ quán mới xuất hiện. Cuối cùng, chủ quán lại là người mở lời với một khách quen, và mình được ngồi ké vì thật sự cũng không còn chiếc bàn nào dư cả… 2.  Trời cao đất rộng, con người ta đôi khi cứ nghĩ thiếu gì chỗ để chỉ cần kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. Mà thật ra, rất nhiều những bữa tiệc, rất nhiều những cuộc vui… chúng ta kéo ghế nhưng hoàn toàn không muốn ngồi xuống. Nó chỉ như một phép lịch sự tối thiểu, trong một không gian chung, với những con người nào đó chúng ta quen biết hoặc ...

Note số 3

Viết tặng chị Thư & thằng nhóc nhỏ! Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc khid9i qua những ngày tháng buồn. Chị Thư có chồng, sinh con, tiếp nối những tháng ngày bình lặng ở quê. Có lẽ thế, bởi chẳng ai yêu thương ai mãi một đời, bởi cuộc sống luôn là những bước hành trình tiếp nối & đi xa.  Dừng lại ở đâu đó một thời gian, hết duyên rồi cũng phải đi tiếp một đoạn đường phía trước.  Chúc mừng chị Thư có em bé sinh ra khỏe mạnh & bình an, cảm ơn chị Thư rất nhiều, luôn ở cạnh Châu trong một giai đoạn bi ai nhất.

Note số 2

Phố! Tôi thương phố...thương nhiều hoài niệm cũ Ngẩn ngơ nhìn lá úa vàng rơi rơi Tôi thương phố....thương người lòng tôi đợi.. Mùa đi rồi, nỗi nhớ cứ chơi vơi Tôi thương phố, hiên chiều im tiếng gió.. Khẽ vọng về một thoáng khúc thi ca À! Năm tháng thanh xuân chừng rơi mất Tôi trở về, tất bật với mùa qua Tôi thương phố, bộn bề quên lối ấy Người bao giờ trở lại đón nắng mưa? Bao năm vẹn mối tình xưa không cũ Nào bây giờ, Màu hóa nụ tàn phai. Phố hôm nay, đầy những con đường dài Người vội vã, trôi qua và mất hút Phố ơi! Điều được mất Góp nhặt cho đầy, lòng vỡ chia đôi Lê Mỹ Châu Nha Trang_11.07.2020

Note số 1

Chúng ta cần một chút mất mát… Nhiều năm về sau- khi nhìn lại- lúc mà chúng ta thật sự trưởng thành, chúng ta mới nhận ra mình cần biết ơn những tháng ngày tuyệ t vọng đã trải qua trong đời. Nếu có những biến cố chắc chắn phải xảy ra trong cuộc đời của bạn, thì tin mình đi, bạn nên mong nó xảy ra càng sớm càng tốt. Khi mà bạn còn đủ khỏe mạnh, đủ thời gian để vượt qua và đủ sự ngang tàng để bất chấp… Còn nếu nó xảy ra khi tuổi bạn đã cao, sức khỏe đã kém và nỗi buồn đau thì quen học cách gặm nhấm một mình, đó mới thật sự là bi kịch. Không ai mong cuộc đời mình sẽ mất mát, dù là ít ỏi đến mức nào. Nhưng, một con người không trải qua mất mát thường là những con người nhạt nhẽo. Người càng ít biến cố sẽ càng dễ ngây ngô, dễ thù vặt con người và dễ oán trách cuộc đời. Một con đường trải toàn hoa hồng chỉ nên xuất hiện trong những giấc mơ. Còn đời thật nên là gập nghềnh, nên hụt chân, trầy xước, quỵ ngã hoặc thậm chí là hụt hơi đến mức gần như ngừng thở. Người nhiều tổn thương sẽ càng như l...

KHI GẶP ĐIỀU BẤT NHƯ Ý

Cuộc đời có vô vàn lúc không như ý. Buộc tóc hai vòng thì lỏng, ba vòng thì lại chặt quá làm đau đầu. Mua giày size 38 thì hơi chật mang không thoải mái, chọn 39 thì rộng quá đi cũng khó khăn. Khi đi tắm bật nút trái thì lạnh, bật nút phải thì nóng. Ăn một gói mì thì không đủ no, hai gói lại ăn không hết. Ngày hôm nay chúng ta còn bên nhau, biết đâu ngày mai sẽ có những chuyện không ngờ sẽ đến, thế là cứ thế chia xa. Ngày hôm nay chúng ta còn là bạn, biết đâu ngày mai mỗi người đều phải rẽ vào một lối đi riêng, và cứ thế dần xa đến khi chẳng thấy nhau được nữa. Chúng ta đều phải hiểu rằng, chỉ có bản thân mình mới có thể đi cùng chính mình đến cuối cùng. Khó khăn của chính mình, vui vẻ của chính mình, đau khổ của chính mình, chỉ có tự bản thân cảm nhận lấy mới là rõ ràng nhất. Người chúng ...

CẢM ƠN

CẢM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY, ... "Ý nghĩa cuộc đời không phải là yêu để rồi cưới ai đó, không phải là để làm việc cật lực kiếm cho được nhiều tiền. Mà là có ai đó mình đủ yêu thương để làm thay đổi bản thân, có ai đó đủ để mình vì họ mà cố gắng hết sức cho tương lai" Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày. Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi người hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ. Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã ra đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời. Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn. Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận. Có nh...

Note N

Trong nguy nan! Cô gái ấy đang buồn đau, vì vậy mà viết mấy dòng.  Thăm thẳm nhiều năm trước, cô gái yêu chàng trai, gia đình cấm cản. Chớp mắt gần mười năm, gia đình nguôi nguôi chàng trai thành xa vắng. Cô gái đớn đau tự vấn, "Sao mười năm trước lại thiết tha, sao giờ lại chia lìa". Cung bậc của ái tình từa tựa chất kích thích, lúc bồng bềnh khi cuồng nhiệt, cuối cùng là bình thản trong rã rời. Có một loại ái tình dành cho lúc nguy nan, có một loại ái tình dành cho lúc êm ấm.  Không phải mấy trăm mấy nghìn người đã vì nhau vượt qua phong ba nhưng không cũng nhau đi chung lúc bình an hay sao? Không phải có mấy vạn mấy triệu người vì nhau mà che chắn bão giông lúc khốn khó rồi lại nói câu tạm biệt lúc phẳng lặng hay sao? Trong nguy nan người ta cùng nhìn về một hướng, tưởng nếu có chết vì nhau cũng cam tâm tình nguyện, xem đó là lời hẹn cho trăm năm. Khi an yên, mới thảng thốt nhìn thấy nhiều ngã rẽ, mới bàng hoàng một làn da quen, một khuôn mặt cũ, một dấu chân chim, một vết...

MỘT CUỘC LÀM TÌNH

Làm tình xong, mặc lại đồ, cài lại khuy áo cho nhau... chưa chắc đã yêu nhau. Bởi trong một mối quan hệ nào đó, khi người ta trưởng thành – người ta đủ biết những từ đại loại "bổn phận" hay "thủ tục" là như thế nào. Mà nói đến "bổn phận" hay "thủ tục" thì nghe xót xa qua, vừa mới quện vào nhau quên hết cuộc đời, vừa mới ôm nhau ngủ một giấc say nồng, bàn tay còn hôi hổi hơi ấm, đầu vẫn vùi vào ngực kẻ kia, vậy mà giờ lại im lặng, hay có chăng chỉ vài ba câu vuốt ve vô hồn rồi nhanh chóng quay đi. Bởi thế, bạn đừng trông mong quá nhiều vào những mối quan hệ mà chính bạn biết rõ kết cục sẽ là nỗi thất vọng ê chề, sẽ là chính bạn nhận về thương tâm. Sau cuộc ái ân, bạn còn thấy tay họ siết chặt tay bạn, vòng qua eo ôm bạn vào long, khi nhìn vào mắt họ bạn cảm thấy ấm hơn cả những bình minh, hơi thở họ phả vào lồng ngực như truyền niềm tin về một đoạn đường dài, mặc may đó là yêu! P/s: Làm tình không hẳn là yêu, là gì.....

VIẾT CHO ANH

Em không sợ những hằn dư đi qua tuổi trẻ, cũng không sợ sau này nhìn lại tuổi trẻ của mình loang lổ những vết sẹo. Em chỉ sợ - vấp ngã mà chẳng thể đứng lên được! Tuổi trẻ của em – anh là tất cả trong những năm tháng đó. Bình yên và phẳng lặng. một chặng đường đủ dài để mãi sau này khi chúng ta không còn nhau nữa, anh nắm tay một cô gái khác, em trở về đơn độc hay có một chàng trai khác song hành chẳng hạn, thì em sẽ không bao giờ quên chúng ta đã từng yêu, đã từng mơ ước và vẫy vùng về một tương lai. Tuổi trẻ - chúng ta có quyền vấp ngã. Nhớ những lần em muốn buông xuôi trên đất khách. Anh ôm em, hơi ấm đủ làm động lực giúp em vượt qua những chông chênh ngoài kia. Anh bảo, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Tin anh, rồi em sẽ thành công. Thế là em sống với câu nói ấy suốt những tháng ngày thanh xuân, mặc dù đoi lúc nhìn lại, tim mình ngang dọc những vết vá. Em không sợ đau thương. Em chấp nhận thử thách. kể cả lúc anh nói chúng ta hết duyên, anh muốn chia tay, anh muốn rời xa. Em chấp nh...