Note N
Trong nguy nan!
Cô gái ấy đang buồn đau, vì vậy mà viết mấy dòng.
Thăm thẳm nhiều năm trước, cô gái yêu chàng trai, gia đình cấm cản. Chớp mắt gần mười năm, gia đình nguôi nguôi chàng trai thành xa vắng. Cô gái đớn đau tự vấn, "Sao mười năm trước lại thiết tha, sao giờ lại chia lìa".
Cung bậc của ái tình từa tựa chất kích thích, lúc bồng bềnh khi cuồng nhiệt, cuối cùng là bình thản trong rã rời.
Có một loại ái tình dành cho lúc nguy nan, có một loại ái tình dành cho lúc êm ấm.
Không phải mấy trăm mấy nghìn người đã vì nhau vượt qua phong ba nhưng không cũng nhau đi chung lúc bình an hay sao? Không phải có mấy vạn mấy triệu người vì nhau mà che chắn bão giông lúc khốn khó rồi lại nói câu tạm biệt lúc phẳng lặng hay sao?
Trong nguy nan người ta cùng nhìn về một hướng, tưởng nếu có chết vì nhau cũng cam tâm tình nguyện, xem đó là lời hẹn cho trăm năm. Khi an yên, mới thảng thốt nhìn thấy nhiều ngã rẽ, mới bàng hoàng một làn da quen, một khuôn mặt cũ, một dấu chân chim, một vết đồi mồi.
Không phải có những người chỉ là tri kỷ tri âm trong biến cố hay sao? Không phải có những người chỉ là thân thiết trong thất bại hay sao?
Người ở cạnh ta khi ấm êm ấy mới chính là người ta cần, người nắm tay ta khi trời quang mây tạnh mới chính là người vì ta mà hiện hữu.
Còn lại, có thể xem là một loại ân nhân, người đồng hành một quãng trong nguy biến.
Thì cũng có sao đâu, bởi giữa muôn trùng đời sống phù phiếm này, tất cả những phiền muộn đã qua đều sẽ là một ký ức tươi đẹp.
Không phải, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra cũng đã là một thứ quá khứ rồi hay sao?
Chồi xanh nào của tương lai lại không được gieo từ hạt mầm của quá khứ!
Cứ bình tĩnh mà mỉm cười.
Nhận xét