Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2019

LỜI TẠ TỪ NĂM CŨ

LỜI TẠ TỪ NĂM CŨ Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu – thương - giận – hờn, những âu lo, những nước mắt, nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc Lặng nhìn phố xa nhộn nhịp đèn hoa, những nụ đào hồng tươi chúm chím môi cười, trẻ thơ xúng xính áo mới, các mẹ các chị đang tất tưởi chuẩn bị bếp núc cho cái tết đoàn viên thêm phần trọn vẹn, từng đàn chim én đi tránh rét từ phương nam trở về với lá với cây như lời hẹn trong mùa đông trước, chong chong những giây phút cuối cùng bỗng dưng muốn viết một cái gì đó cho chính ta, cho những ai còn ngại ngần chưa muốn từ biệt quá khứ để đón chờ những điều mới mẻ, cho năm cũ đã qua như một giấc mơ và cho nỗi buồn mang hình hài của người xưa cũ Hãy cảm ơn người, đã đến và yêu ta như một vị khách lữ hành mà ta chỉ gặp một lần duy nhất trên đoạn đường đời Hãy cám ơn sự ra đi bất chợt của người ta yêu thương để ta biết trân trọng giá trị của lúc được gật đầu Hãy cảm ...

RỒI SẼ ỔN THÔI

"Đau lòng thì ăn, mệt mỏi thì ngủ, bực tức xong thì nở nụ cười. Vì cuộc đời này không vì bạn giận dữ mà an ủi. Cuộc đời này càng bạc bẽo bao nhiêu, bạn càng ph ải tự yêu lấy bản thân mình. Rồi sẽ có một lúc nào đó bạn nhận ra rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, tất cả nỗi bực dọc và băn khoăn ấy chẳng quan trọng bằng chính bản thân mình, cũng chẳng quý giá bằng chính bản thân mình. Càng lớn, những cảm xúc càng ít thể hiện ra ngoài. Ngày bé, ngã một cái là khóc rống gọi mẹ, chỉ sợ không thể chia sẻ nỗi đau đớn của mình với người khác, chỉ sợ người xung quanh không biết mình đau thế nào. Lớn rồi, bị ngã, thì không khóc nữa, không đợi chờ một bàn tay ai khác vươn ra cứu vớt mình nữa, mà tự đứng dậy, điềm nhiên phủi bụi trên quần áo, rồi cố bước tiếp mạnh mẽ hơn. Thời gian bào mòn những xúc cảm ngây thơ của con người, lắng đọng thành cái cảm giác “tự mình thấu hiểu”. Có lẽ vì vậy, mà người lớn hay cô đơn, hay nghĩ ngợi. Cho dù tối hôm nay bạn đau đớn và buồn bã thế nào, ngày mai nắng vẫ...

NGẪM

P.s: Bài viết đáng đọc và suy ngẫm Hợp trong sự bế tắc hiện tại, nó đến kịp thời. Chớ vội vàng tìm kiếm đáp án, hãy cảm ơn tất cả những gì có nơi sinh mệnh. Sinh mệnh là một hành trình khám phá lâu dài, mỗi ngày đều là một cảnh quay chân thực: Những gió mưa, nóng lạnh của cuộc đời, sự biến đổi vô thường nơi thế sự, những bi hoan ly hợp giữa con người… Cũng như câu chuyện dưới đây: Bên dòng suối sau cơn mưa, vị lữ khách nhìn thấy một bà lão đang đưa mắt nhìn con nước, dường như bà đang lo lắng không biết làm thế nào mới có thể đi qua. Cô gái hỏi: “Bà có muốn cháu cõng bà qua suối không ạ?” Bà lão ngạc nhiên nhìn cô gái, gật đầu đồng ý nhưng không nói gì. Cô gái cởi giày, xắn váy áo, dùng hết sức bình sinh cõng bà lão qua suối. Sau khi qua suối, ngay một tiếng cảm ơn bà cũng không nói, mà vội vã bước đi. Cô gái thở dốc vì kiệt sức, trong lòng có đôi chút hụt hẫng. Cô cảm thấy giữa người với người nên có sự ấm áp. Dẫu rằng giúp nhau chẳng cầu báo đáp, nhưng cũng nên có chút bày t...

BUỒN HÃY KHÓC

Khi vui, cứ cười,  Khi buồn, cứ khóc Cuộc đời này đừng đeo mặt nạ mãi, phô ra hết thảy mọi hỉ nộ ái ố, những vết thương chằn chịt lại dày thêm. Ba! Con đã khóc khi con biết chị dồn con đến tận cùng, con kiệt sức thực sự. Con không thể bao dung cho chị thêm lần nào nữa, và mọi thứ đã vụn vỡ thành tro tàn. Lúc ba mất, ba bảo con anh chị em phải thương nhau. Vì con là người chứng kiến lúc ba đi, một mình, ba nắm chặt tay con, nói lời cuối. Chính vì điều đó mà con đã cố gắng đến tận bây giờ.  Con đã quên con đi từ ngày đó, hạnh phúc riêng con cũng đã chối từ, con xoay trở đủ điều vẫn không làm sao trọn vẹn cho gia đình. Chị đã lấy hết tiền con gởi về để mua bảo hiểm cho má, cho anh, cho gia đình chị, và chị đã làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi. 10 năm rồi, năm nào con cũng lo cho gia đình chị, má, anh nhưng giờ con sẽ buông, không thể cứ mãi xoay quần trong nỗi bế tắc. Ai cũng đủ lớn để tự chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra. Phải chi, má chịu vào Nha T...

NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM

Trời cuối đông, gió lùa thốc vào mái phố rồi bất chợt nằm co ro. Những chuyến xe bus vội vã đến vội vã rời mang theo bước chân gấp gáp, bỗng thấy mọi thứ của ngày cuối năm chòng chành, chới với và xô bồ đến lạ. Ngày cuối năm, vẫn như bao ngày bình thường khác đủ 24 giờ nhưng dường như có chút gì đó dùng dằng, níu kéo và thấy trống trải vô cùng. Đếm chậm thời gian, lặng nhìn tờ lịch treo tường im lìm một mình, chẳng nỡ xé bỏ đi như mọi ngày vì sợ. Sợ thời gian trôi, sợ cuốn đi những điều cũ, những điều chưa kịp làm và cả vô vàn cảm xúc chưa nói thành lời… Khi chiếc đồng hồ nhích dần từng tích tắc, khoảnh khắc kim giờ và kim phút chạm nhau trên một đường thẳng của ngày cuối cùng ấy đã là một khoảng cách rất xa. Là khoảng cách giữa năm cũ và năm mới, giữa điều đã cũ và điều sắp mới, giữa gần và xa; giữa những điều khó gọi thành tên… Ngày cuối năm, phố chòng chành vụn vỡ những tia nắng đầu ngày còn lảng bảng sương sớm. Phố uống trọn những ánh nhìn, cả những tiếng thở dài thật khẽ khô khố...

SÀI GÒN

Thi thoảng tôi ghé thăm Sài Gòn, chẳng để làm gì, chỉ cần ngồi chốn cũ, nhâm nhi tách cafe nhìn giọt nắng xiên qua từng kẽ lá. Sài Gòn, những ngày đi bệnh viện là những ngày hồi ức cứ ồ ạt trở về. Từng ấy tháng năm vẫn không phai phôi. Tôi thương Sài Gòn, từng thương rất nhiều, từng nghĩ chốn này cho tôi nhiều cảm xúc, cho tôi ước mơ, cho tôi cơ hội nhưng cũng vì thương Sài Gòn mà trái tim tôi trở nên buốt..... Sài Gòn vẫn thế, khác xưa là ở lòng người. Ở Rose vẫn thế, những chiếc bàn cũ kĩ, lối đi vẫn đầy cỏ dại, mọi thứ không gì thay đổi chỉ có ngọn gió hôm nay thổi vào lòng tôi rát hơn xưa. Năm năm rời phố, tôi nghĩ rằng đủ để quên nhưng khi có dịp trở về lòng đầy thổn thức, hoài thương một miền kí ức từng có chốn này.  Tôi lười lang thang ở Sài Gòn, cũng ít muốn nán lại nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau. Chiều trên phố rất đỗi nhộn nhịp nhưng ở đâu đó, trong trái tim tôi, Sài Gòn chiều nay rất buồn. Người đã đi rồi, tôi trở lại Sài Gòn cũng chỉ có một mình, khôn...

VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI ĐI QUA CUỘC ĐỜI...

VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI ĐI QUA CUỘC ĐỜI... Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông. Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững. Có những ngư...

THÁNG CHẠP

Tháng chạp cong mình cơn rét đậm Em níu mùa trong sương tháng giêng Dường như trên phố dăm giọt nắng Đã vội loang theo những cuộc tình? Tháng chạp nhà thờ chuông đổ sớm Dường như ai đó bỏ hoang đường Loang trên hiên ngói màu áo trắng Lại một người quen đã phụ tình Con phố vẫn chen cùng kỷ niệm Quán chè, hàng phở, chỗ trông xe Đôi khi sương khói về bên đó Để lại trăm năm những hẹn thề Tháng chạp vội vàng phiên chợ sớm Có lẽ anh giờ đã lãng quên Dường như con dốc còn giấc mộng Ai đó từng mơ chuyện vợ chồng

Entry tháng 12

Người về thăm phố cũ Cảnh xưa vắng bóng hình Nắng xiên mùi thương phố Người tìm người lặng thinh Thực ra thì tháng 12 là tháng mình thích nhất, là sự giao thoa giữa năm mới và cũ, là thời khắc khiến lòng người đa đoan như mình khắc khoải rất nhiều tâm tư. Sài Gòn, mình thương mình, thương những ngày tháng khóc cười, đau buồn gì cũng một mình. Cả khi lúc đi nằm viện. Sài Gòn...mình thương những ngày tháng đó... 

ENTRY CUỐI NĂM

Thoáng chốc là 4 cái tết, 5 năm trở về quê, mọi thứ vẫn đang ngổn ngang chưa bao giờ ổn định. Thoáng chốc mọi thứ nhạt nhòa đi, tình cảm nhân sinh phai cạn dần. Để thấy rõ ràng hơn sự vô thường là như thế nào.  Cuối năm rồi, ngồi dọn dẹp lòng mình lại, thấy kệ cái sự sân si của cuộc đời này, bão dông, thăng trầm nào rồi cũng qua đi mà thôi. Nhẹ nhàng đặt xuống hết bao ân tình đã có, bao yêu thương từng dành cho nhau, trong một khoảng thời gian này tạm quên đi tất cả để mình được bình an. Mình đi cũng không được, mình ở cũng không xong, đi thì mang tiếng vô ơn, ở thì chịu trận cách đối xử với nhau tệ đến mức đau lòng. Mình chịu được tất cả sự khắc nghiệt của cuộc sống này, nếu có phải đau mình sẽ đau một mình. Lúc mình muốn đi nhất, công việc tốt vì có anh họ mình kêu về làm là lúc anh T bị tai nạn, chị Thư là người kêu mình phải ở lại bất kì lý do gì, mình cũng thấy hợp lý, hợp tình...Nhưng rồi sao??? Mấy đứa nhỏ hỏi mình, sao mọi người ở đây đối xử với chị như vậy mà chị ...

Nhìn lại để lòng mình thay áo mới

Thật sự, trong hành trình mải miết của kiếp người, ngoài dịp cuối năm chúng ta rất cần những dịp khác nữa để “nhìn lại”! Nhìn lại chính mình, nhìn lại người thương, nhìn lại môi trường sống xung quanh, nhìn lại những mối quan hệ và nhìn lại nhiều thứ khác nữa ... để có thể bước tiếp những bước như mây thong dong qua năm tháng ngỡ như dài rộng nhưng chỉ là thoáng chốc này! Cơ mà muốn nhìn lại thật rõ có phải chúng ta cần ngồi thật yên? Chỉ khi ngồi yên mới lắng lòng được! Và khi lắng lòng được mọi thứ sẽ hiển bày ra! Có khi nào chúng ta thốt lên: Ơ, cả năm qua mình đã sống cuộc sống tẻ nhạt vậy sao, ngày nào cũng giống như nhau, sáng sáng đến cơ quan, chiều chiều về nhà trong căng thẳng mệt mỏi bởi dòng xe kẹt cứng, khói bụi mịt mù? Ơ, cả năm qua mình đã sống cuộc sống buồn chán vậy sao, quẩn quanh với những mối quan hệ rạn nứt, mất nhiều năng lượng, giam hãm trong căn hộ bé nhỏ một đôi cánh thuộc về bầu trời cao rộng? Có nhiều khi vì giận một người mà mất cả năm tháng ...

HÃY TỰ GIÚP MÌNH

Hãy tự giúp mình! Điều bạn mong ước thường đi lệch quỹ đạo, và đó chính là cuộc sống. Dù rơi vào hoàn cảnh tồi tệ mấy, cũng đừng cầu xin sự giúp đỡ từ người khá c. Mỗi người chúng ta, nếu chỉ biết nằm giường, vắt tay lên trán và suy nghĩ thì làm sao có thể thành đạt, không bỏ công sức thì làm sao có thể tăng lương như ý muốn. Đằng sau mỗi thành công luôn là những nỗ lực thầm lặng mà ít ai biết đến. Khi công việc, deadline khiến bạn áp lực đến ngột ngạt, đêm nằm ngủ vẫn còn mơ thấy thì đừng nghĩ đến việc trách móc ai đó hay đổ lỗi cho chuyện này chuyện kia. Hãy tự hỏi bản thân rằng tại sao người khác làm tốt, còn mình thì không… Khi công việc khiến toàn thân mệt mỏi rã rời, đầu óc mụ mị, hãy tự hỏi bản thân đã cố gắng hết mình chưa… Dù cho cấp trên có yêu cầu, có chỉ trích thì bạn cũng nên hiểu rằng năng lực của mình chưa bằng họ. Vì thế, bạn chỉ có thể cố gắng, cố gắng, cố gắng để trở thành những người lãnh đạo giống như họ và có thể trong tương lai không xa sẽ trở thành ngườ...

SÀI GÒN KỲ CỤC

SÀI GÒN KỲ CỤC Ở Sài Gòn, người ta có thể ăn mặc sành điệu, xài laptop hạng sang, ngồi café máy lạnh chỉ để gởi cái đơn xin một chân bán hàng. Cũng ở Sài Gòn, người ta có thể mặc quần đùi, áo thun, dép lê, cà phê lề đường bàn chuyện đang xây cao ốc cho thuê, cho con đi du học... Ở Sài Gòn, cái áo cái quần nhiều khi chẳng nói lên được gì. Ở Sài Gòn có thể nói đủ thứ chuyện mà chưa chắc đã thân. Có thể đi cùng nhau nhưng chưa chắc đã thích. Có thể nắm tay nhau nhưng chưa chắc đã thương. Có thể... hun nhau nhưng chưa chắc đã yêu! Sài Gòn là vậy. Kỳ cục một cách dễ thương, dễ thương một cách kỳ cục. Sài Gòn chả quan tâm bạn là ai, làm nghề gì, có nổi tiếng, giàu có hay không... Cần là giúp, thích thì mời, không cần khách sáo, trả ơn. Bởi vậy, đã sống ở Sài Gòn, cho dù đi đâu bao lâu, bao xa, tôi thách bạn quên được nó đó! —