NOTE 8
Giận quá mất khôn – câu cũ nhưng chưa ai học xong
Người ta thường nói: “Giận quá mất khôn.”
Nghe thì cũ, ai chẳng biết. Nhưng sống đến mấy chục năm trên đời, có mấy ai thực sự học xong bài học này đâu.
Cái khôn — đáng lẽ phải là thứ đi cùng tuổi tác.
Nhưng mỗi khi cơn giận nổi lên, thứ đầu tiên biến mất lại chính là… lý trí.
Khi ta giận, ta thường không muốn nghe ai nói, chỉ muốn “thắng” cho bằng được.
Thắng trong lời nói, thắng trong cảm xúc, thắng trong sự bực tức.
Nhưng kỳ lạ lắm, càng cố thắng, ta càng thua.
Vì sau mỗi cơn giận, thứ còn lại thường là sự im lặng, khoảng cách, và một nỗi tiếc nuối muộn màng.
Bao nhiêu người từng nói điều không nên chỉ vì một phút nóng nảy, rồi sau đó tự dằn vặt chính mình bằng câu: “Giá như hôm đó mình im lặng…”
Bao nhiêu mối quan hệ từng thân thiết đến mức tưởng chẳng thể rời, nhưng rồi cũng đứt gãy chỉ vì một cuộc cãi vã nhỏ xíu.
Giận thì nhanh, mà hàn gắn thì chậm.
Thậm chí có những tổn thương, cả đời cũng chẳng liền lại được.
Có người nghĩ: “Tôi nóng tính, nhưng tôi thật lòng.”
Nghe thì đúng, nhưng thật lòng mà thiếu kiểm soát, đôi khi lại là sự tàn nhẫn.
Vì cơn giận, dù chỉ vài phút, cũng có thể biến người ta thành phiên bản xấu nhất của chính mình.
Trưởng thành không làm ta hết giận, chỉ giúp ta biết nên giận ở đâu, giận với ai, và dừng lại khi nào.
Đôi khi, chọn im lặng không phải vì yếu, mà vì khôn.
Không phải vì thua, mà vì hiểu rằng có những điều nói ra rồi chẳng thể rút lại.
Người từng trải thường không ít lần thất bại vì cơn nóng.
Nhưng rồi họ học được rằng bình tĩnh là sức mạnh, im lặng là bản lĩnh,
và tha thứ, đôi khi, là cách để giữ lấy sự bình yên cho chính mình.
Câu “Giận quá mất khôn” tưởng là lời dạy cho trẻ nhỏ, nhưng càng sống lâu, ta càng thấy nó đúng đến nhói lòng.
Vì hóa ra, bài học khó nhất trên đời không phải là học cách giỏi giang hay kiếm thật nhiều tiền, mà là học cách giữ mình tỉnh táo trong những phút giận dữ nhất.
Nhận xét