NOTE 5
Đã từng học cách im lặng…
Có những ngày, trong lòng vang lên hàng trăm câu hỏi, cảm xúc va vào nhau như sóng cuộn…
Vậy mà miệng lại chẳng nói ra điều gì.
Chỉ rót một ly cà phê, ngồi yên bên cửa sổ,
và lắng nghe chính mình vỡ ra – từng chút, từng chút một.
Mình từng nghĩ, chia sẻ là giải thoát.
Nhưng rồi mới hiểu rằng,
có những nỗi niềm không cần lời an ủi –
chỉ cần được lặng yên tồn tại.
Im lặng – không phải vì không cần ai quan tâm, mà bởi đã hiểu rằng
sẽ có những khoảng trống không ai lấp được, ngoại trừ chính mình.
Như cà phê – càng khuấy mạnh, càng dễ trào.
Nên mình học cách bình thản với cơn bão trong lòng, học cách ở yên,
để vị đắng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Có những điều, nếu nói ra, chỉ khiến mình thêm yếu đuối.
Vậy nên mình chọn cách ngồi lại, ôm lấy mình như cách tách cà phê ôm lấy hơi ấm,
và chờ mọi thứ nguội đi một chút – đủ để thấu hiểu, chứ không phải gồng lên.
Từng học được rằng:
Sức mạnh không nằm ở việc gào thét với thế giới,
mà ở khả năng lặng lẽ đứng vững giữa muôn trùng hỗn loạn.
Dù có bao người bên cạnh,
quyết định cuối cùng vẫn là của riêng mình.
Không ai sống thay mình, đau thay mình, và cũng không ai biết ly cà phê của mình nên đậm hay nhạt.
Vậy nên hãy im lặng.
LẶNG ĐỂ HIỂU.
LẶNG ĐỂ CHỮA LÀNH.
LẶNG ĐỂ BƯỚC TIẾP,
nhẹ nhàng, nhưng vững vàng hơn chính mình của ngày hôm qua.
Và rồi một ngày kia, khi nhìn lại, mình sẽ mỉm cười và thầm cảm ơn tách cà phê năm ấy đã không để mình vỡ nát giữa im lặng, mà dịu dàng mở ra một cánh cửa bình yên.
Không phải cuộc đời đã bớt khắc nghiệt, mà là bản thân mình – đã học được cách yêu lấy chính mình, trong lặng lẽ.
Sài Gòn, ngày.....tháng.....năm
Nhận xét