NOTE 168_VỀ NƠI CUỐI TRỜI
Một năm trôi qua, em học được cách đem bã trà phơi khô và cho vào túi, thi thoảng đến mùa hoa ngâu thì ướp vài bông , bưởi thì ướp vài cánh hoa bưởi, mùa sen thì ướp vài cánh lá sen. Em gọi chúng là gói ghém lại...
Giống như gói những buồn vui của đời mình, hạnh phúc và đớn đau, bi thương và tự tại, hong khô tất cả, rồi một lần đặt vào những thơm thảo của người đời, để đêm về đặt lưng ngủ ngon hơn, để thấy ngoài kia vào giấc ngủ là muôn điều tươi đẹp....
Rồi mai này, chúng ta về nơi cuối trời. Chúng ta không còn thời gian để làm tổn thương nhau, làm buồn nhau. Nơi ấy...mỗi một chúng ta độc hành trên nhân quả, nghiệp lực mà mình đã gieo trồng. Anh biết không? Điều hối tiếc nhất mà em chưa làm được là chăm sóc anh tốt hơn và thương anh nhiều hơn. Nhưng anh sẽ là một phần kí ức khó quên trong những tháng ngày còn lại.
Cafe em không uống nữa bởi em sợ cơn nghiệp nhớ anh quay trở lại. Những cung đường cũ em cũng sẽ không quay lại vì em sợ những hình ảnh thân quen ràng buộc tim mình. Điều em làm được đó là cười thật tươi như anh từng bảo.
Chúng ta xa nhau rồi...cuối chân trời ấy...rồi những bước chân chung lối sẽ bắt kịp nhau, chỉ khác chúng ta không còn bước bên nhau như những ngày nắng hạ năm nào. Em bình thản cười khi bình mình đến, cũng an vui nhấp tách trà chiều khi hoàng hôn buông. Em không dối lòng có nhớ anh, nhưng em chợt mỉm cười....
Em sẽ bình an thôi, Nha Trang rất nắng, rát bỏng da. Nhưng anh ạ, nơi này chắc lẽ anh thôi về thăm một lần nữa đúng không? Em không đợi, không mong gặp lại cho 2 tuần nghỉ lễ. Rồi em cũng rời đi về nơi mà em từng có anh và một mình.
Em không thích Nha Trang, cũng không thích biển nhưng trái ngược với anh, anh từng nói rất thích Nha Trang và anh yêu biển. Nhiều điều nghịch lý, đối lập nhau, vậy mà, chúng ta ngược đường, ngược lối va vào nhau.
Nha Trang sáng nay đầy nắng, có người vô tình nhắc đến anh. Em bảo: Người về nơi cuối trời xin đừng nhắc nữa. Bởi chúng ta, đã từng có nhau ở một quãng cuộc đời trước đó.
Anh yêu của em, entry nào như một cuộc dạo chơi hoang đường trong suy tư của em giành cho anh, em sắp xếp lại rồi thư thả uống một tách trà. Đắng thật...nhưng rất từng ngọt ngào.
Nha Trang, 26.04.2024
Nhận xét