NOTE 151_NHỮNG NGÀY GIÁP CHẠP
“Chẳng ai mong mỏi nhớ nhung
Một
người rất cũ đã từng yêu thương”
Mỗi
khi có chuyện không vui, mình thích ngồi viết linh tinh một vài điều gì đó. Có
thể, tản văn ấy rất buồn, cũng có thể sẽ vui nhưng tất cả có một vài kí ức đan
xen nhau. Mình thực sự nhớ nhà, mong tết & thực sự được trở về ngắm nghía sự
vui nhộn những ngày giáp Chạp cuối năm.
Càng
đi xa, mình càng thích trở về. Chẳng để làm gì, chỉ ngồi bên hiên nghe gió mùa
rộn rang thổi. Mở cửa sổ một buổi sáng mai đầy nắng ngắm nhìn đàn chim én tung
bay trên bầu trời. Mình thích những điều giản dị, cũng không mong cầu chi nhiều
nhưng không phải ngừng chí phát triển. Đến tuổi rồi,mình thích bình yên dù cô độc,
mình thích an nhiên,lặng lẽ, không cần bạn bè nhiều, không cần có người cận kề
bên cạnh. Một mình, thong dong, tự tại, hoang đàng theo ý muốn của mình.
Mình tự chủ, mình cố chấp, ngang ngược, khó ưa….đủ
kiểu hình hài trong mắt mọi người. Kể khi mình lên tiếng chia tay bạn mình, vì
thẳng thắn mà nói, cảm xúc không còn, nhịp hòa hợp không có, còn đi bên nhau lại
càng gây cho nhau những tổn thương không đang có.
Mình
hay đùa, hai người chia tay, bốn người hạnh phúc. Cuộc sống bây giờ, vui hòa hợp,
không vui giải tán cho nhanh, cho lẹ, để còn có những ngày vui tiếp nối. Cái
người ta gọi là tình yêu cũng không hẳn, những điều na ná giống nhau cũng không
ít. Tuổi yêu tuổi 20 thì luôn đẹp, tuổi 30 rất khác, tuổi 40 chỉ cần vui thôi.
Mình
là đứa hoang đàng, dám làm, dám chịu đựng cơn đau một mình. Không thích đổ lỗi
cho ai, chỉ cần nhận hết về mình là được. Có lẽ mình quen một mình, quen đơn độc
thì giờ có đôi, có cái gì mới khác cũng khó hòa hợp được. Có người nói mình rất
đa đoan, ở tuổi này mình lười giải thích cho ai. Vì người hiểu không cần giải
thích, người không hiểu giải thích vô ích.
Ai
cũng bảo như mình thật thích, được đi xa, được đến nơi này nơi kia, được làm gì
thì làm. Mình cũng có lúc thấy mệt mỏi, muốn dừng chân, dừng những chuyến đi
dài nhưng nào được. Hôm qua, mình say & bọn mình cãi nhau, mình say khước đến
mức chẳng biết trời trăng mây gió gì. Bạn mình vẫn ở đó, vẫn ôm mình vào lòng,
vẫn vỗ về cho mình nhưng mình vẫn muốn chia tay.
Hình
như, cuộc đời mình không phù hợp với sự bình yên, phải sóng gió, bão giông, phải
lòng đầy phẩn nộ….Mình từng tự hỏi mình, điều thực sự mình mong muốn là gì????
Mình không còn ở tuổi 20, 30, mình không còn thanh xuân rực rỡ để bay nhảy, để “quậy”.
Mình cần bình an….Mình lâu rồi mới được khóc, có lẽ vì uất ức ứ nghẹn rất lâu,
đây là dịp để xả, đây là một cơn say nhưng ở đó là những điều khó giải bày khi
không có men.
Những
ngày giáp Chạp mình thấy nhớ nhà kinh khủng, muốn bỏ hết để về với má. Má không
thể xoa dịu mình nhưng nụ cười của má làm mình thức tỉnh. Mấy mùa Xuân nữa mình
còn được bên má???? Mình nhớ con đường vào lối xóm nhỏ của nhà mình, nhớ tụi
con nít trong xóm mỗi khi mình đi xa về cho bọn chúng ít quà & các cô bác nữa,
có người đã ra đi, những người còn ở lại cũng già rồi.
Mình
thèm một bữa cơm gia đình đông đúc, xoay quần bên nhau. Mình thèm nghe tiếng cảm
ơn rối rít, tiếng dạ thưa khi chúc tết….Mình thèm rất nhiều thứ ở quê….Chúng
ta, thường giấu đi lòng mình, ít chia sẻ với ai những nỗi niềm riêng tư, viết
được ra cũng nhẹ lòng một chút. Có người bảo mình, an phận với cuộc sống hiện tại,
viên mãn với cuộc đời này là an yên mà sao lòng luôn gợn sóng. Cơn đau nào theo
tháng năm cũng lành, vết sẹo nào theo ngày tháng cũng liền, thì thôi thổn thức
chi nhiều ngày qua????
Mình
hiện tại ổn, có công việc tốt, có thu nhập ổn định, có những mối quan hệ ổn, vậy
mình đang cần gì??
Mình rất nghiện cảm
giác được ngồi cạnh và lắng nghe người thương kể những câu chuyện về gia đình, về
tuổi thơ, về biến cố, về những nỗi đau, mất mát và tổn thương của ngày xưa cũ.
Vì với mình, đó là cánh cửa duy nhất để bước vào và thấu hiểu tâm hồn người mình
yêu thương. Yêu một người thì dễ. Nhưng để thương một người thật trọn vẹn và
sâu sắc thì đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Nỗ lực để thấu hiểu. Thấu hiểu để cảm
thông, để nhẫn nại, để không phán xét và để yêu thương.
Một người có xu hướng
ghen tuông và kiểm soát, hẳn đã lớn lên trong sự bắt ép, quản thúc thay cho
việc nuôi dưỡng bằng sự tự do. Một người luôn bất an và cần ai đó bên mình,
phải chăng là kết quả của một tuổi thơ thiếu sự chăm sóc, yêu thương và kề
cạnh. Một người dễ dàng buông lời nói bén sắc gây tổn thương, có phải từ tận
sâu bên trong, chính họ mới là kẻ đang thật sự bất ổn? Sự tử tế, biết điều và
đồng cảm của một người hôm nay được đánh đổi bằng vô số những tổn thương trước
đó.
Khi hiểu được quá khứ
của một người, bạn sẽ không còn tuỳ tiện buông ra những câu nói “Có vậy thôi mà
cũng sợ!”, “Có vậy thôi mà cũng không làm được!”, “Chuyện có gì đâu mà phải làm
quá lên như vậy?”. Thay vào đó, bạn sẽ lùi lại một bước và đặt câu hỏi, vì sao
đối phương lại cư xử và hành động như thế? Biến cố nào đã biến họ trở thành
người như hôm nay? Sự cẩn trọng quá mức đó hay phản ứng thái quá kia, do đâu mà
có? Để rồi điều chỉnh cách cư xử sao cho nhẹ nhàng, tinh tế hơn.
Đằng sau một người,
luôn là rất nhiều câu chuyện, là những nỗi đau, là những tổn thương trong quá khứ.
Những thứ được cất rất kỹ, chôn vào rất sâu bên trong. Những điều mà nếu không
kiên nhẫn, không cố gắng thì bạn sẽ chẳng thể nào mà hiểu được.
Vậy nên, “cách đúng
nhất để yêu một người là nhẹ nhàng dạo trong tâm hồn người đó cho đến khi bạn
tìm thấy vết nứt, và sau đó nhẹ nhàng dùng tình yêu của bạn để lấp đầy vết nứt
đó.
Giờ mình mới hiểu....
Không phải cứ bày tỏ hết lòng với ai đó, là thì sẽ nhận lại giống hệt như vậy, có người làm lơ, có người hờ hững, có người còn chẳng quan tâm đế sự tồn tại của mình....
Má
ơi, tết này con về với má để nghe yêu thương còn ở nơi lòng.
Mùa xuân đâu có nghĩa
Nếu vườn vắng hoa mai
Cuộc đời sẽ đau mãi
Nếu lòng thiếu bao
dung .
Nhận xét