Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2023

NOTE 149_CẢM ƠN

 Gửi người đã bên tôi ở năm 2023! Một năm thật ngắn mà cũng thật dài. Ngắn vì thoáng chốc đã nhận ra mai là ngày cuối năm rồi, dài vì khi nhìn lại, chúng ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió đi cùng những nỗi bất an, những vui buồn hợp tan để rồi giây phút này vẫn còn ở cạnh nhau chuẩn bị đón một mùa xuân nữa.  Xin lỗi người vì phút giây nóng giận đã buông những lời nói gây tổn thương và làm những hành động như muốn đẩy nhau ra xa, thực tâm tôi không hề muốn thế.  Xin lỗi người vì những vô tâm dù vô tình hay cố ý, khiến người phải mang tâm trạng hụt hẫng và buồn.  Xin lỗi người vì nhiều khi đã để người mang lo lắng vì cái tính bất cẩn và bất cần của mình.  Xin lỗi người vì đã chưa đủ chín chắn và trưởng thành để cùng người gánh vác những điều lớn lao hơn.  Cảm ơn người vì những bao dung, nhường nhịn suốt một năm qua. Để sau tất cả chúng ta vẫn không buông tay như lời mình từng hứa.  Cảm ơn người vì đã lo lắng, chăm sóc, quan tâm và là chỗ dựa tinh thần để...

NOTE 148

 ✍🏻 Ngày cuối năm  2023 Em thân mến! Cầu mong trong thế giới của em, mỗi ngày đều là ngày trời đẹp. Dù có quên mang ô, em cũng cứ nói với chính mình: Chị đây hôm nay muốn dầm mưa! Vầng mặt trời xua tan mây đen mịt mù là chính em luôn rạng rỡ. Cầu mong em trưởng thành không phải do ép buộc. Học cách cười thôi mà không nói, thừa nhận nhưng không tin, học cách hiểu lòng người vô tận. Tôi biết em là người nóng tính, nhưng cứ thong thả thôi rồi tất cả sẽ ổn, đừng vội. Cầu mong em luôn may mắn. Luôn biết ơn cuộc đời, yêu điều tốt đẹp, cũng thương mến bản thân. Em cười tươi lên, rất đẹp. Cầu mong em giữ cho mình cứng cỏi, cũng để lại chút yếu mềm. Thiện lương phải theo nguyên tắc, cảm tính cũng cần giới hạn. Đối với kẻ khó ưa, phải đáp trả cả vốn lẫn lãi, mà mạnh tay rồi cũng không để mất lễ nghi... Cầu mong em không bỏ qua tiểu tiết, không dễ dãi với mình. Nếu muốn sau này có quyền lựa chọn, kể từ bây giờ phải cố gắng học hỏi tiếp thu. Tất cả những điều em làm không vì ai hết, thế ...

NOTE 147_ TRI KỶ

 TRI KỶ-NGƯỜI MANG CÙNG TIẾNG NÓI TÂM HỒN Ngày xưa có một phú ông rất thích trà, phàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu thì ông đều sẽ sai gia nhân chiêu đãi. Một hôm, có một tên ăn mày rách rưới đứng trước cửa, không xin cơm, chỉ xin bát trà. Gia nhân cho hắn vào nhà, đun trà cho hắn. Tên ăn mày nhìn nhìn rồi nói: “Trà không ngon”. Gia nhân nhìn hắn lấy làm lạ, rồi cũng đổi một bát trà khác ngon hơn. Tên ăn mày ngửi ngửi, nói: “Trà này ngon, nhưng nước vẫn chưa được, phải dùng nước suối trong.” Gia nhân ngạc nhiên nhìn hắn, liền vội đi lấy nước suối cất trữ từ sáng sớm ra để pha trà. Tên ăn mày nhấp thử một ngụm, nói: “Nước rất tốt, nhưng củi sao trà không được, củi phải dùng củi sau danh sơn. Bởi vì củi phía đón nắng của núi chất củi xốp, còn sau danh sơn kia chất củi chắc cứng.” Gia nhân thấy người này không hề tầm thường, rất tinh thông trà đạo, liền dùng loại củi tốt đun nước pha lại trà, rồi mời lão gia ra tiếp. Sau khi trà được mang lên, phú ông và tên ăn...

NOTE 146_CHO CON TRỞ VỀ BÊN MẸ

 CHO CON TRỞ VỀ BÊN MẸ Cho con trở về bên Mẹ, Mẹ ơi Con mệt rồi những tháng ngày rong ruổi Nước mắt rơi trong phút giây yếu đuối Con chỉ nghĩ về mái nhà , nơi có thể bình yên Cho con cùng mẹ chải tóc bên thềm Có tiếng gà trưa, tiếng lá rơi xào xạc Một bát cơm cà dưa trong gió chiều man mác Con vùi mình trong lòng mẹ như xưa Con trở về bên mẹ một chiều mưa Trái tim tả tơi trăm ngàn vết xước Giữa thế sự đảo điên bon chen, mất được Con thua rồi, con bỏ cuộc, mẹ ơi Người ta từng nói con là cả cuộc đời Chỉ một cái quay lưng đã trở thành xa lạ Người ta nói sẽ không để con gục ngã Đến cuối cùng, vẫn phải tự đứng lên Có những người tưởng rằng sẽ ở bên Con trải lòng, đem chân tình trao tặng Đến tàn canh mới biết mình tay trắng Nhận lại gì ngoài hai chữ đau thương Con trở về khi tóc mẹ điểm sương Thềm nhà vẫn nở hoa, rau vườn vẫn xanh như thuở ấy Mẹ đã đợi con lâu đến vậy Con trở về rồi, xin lỗi Mẹ, Mẹ ơi Cho con ở với mẹ những năm tháng đến cuối đời Để cùng Mẹ ngắm bình minh trên bờ cỏ Để m...

NOTE 145_TẾT

Tết đơn sơ hay đủ đầy là do suy nghĩ của mỗi người, thực ra Tết đơn giản lắm, mộc mạc và bình dị lắm. Đôi lúc chỉ cần vài lạng hạt dưa, dăm lát mứt gừng, một cặp bánh chưng, một nhành hoa vạn thọ để dâng lên bàn thờ ông bà, đó đã là một cái Tết đủ đầy và giúp mọi thành viên trong gia đình gắn kết nhau hơn. Nhiều khi mâm cao cỗ đầy lại khiến mỗi người trong gia đình thêm bực dọc, uể oải, xa cách. *** Lại một cái Tết đang đến gần, mọi người ai cũng vất vả, lo lắng. Rồi đâu đó, chúng ta bắt gặp và nghe những tiếng thở dài chất chứa bao nỗi lo, thậm chí sợ Tết. Tết đâu có lỗi, Tết rất đẹp, rất đáng trân quý. Tết rất thiêng liêng. Bởi Tết là dịp để đoàn viên, sum vầy và chia sẻ yêu thương. Thế thì, hà cớ gì chúng ta phải gồng mình đón Tết. Tết đơn sơ hay đủ đầy là do suy nghĩ của mỗi người, thực ra Tết đơn giản lắm, mộc mạc và bình dị lắm. Đôi lúc chỉ cần vài lạng hạt dưa, dăm lát mứt gừng, một cặp bánh chưng, một nhành hoa vạn thọ để dâng lên bàn thờ ông bà, đó đã là một cái Tết đủ đầy và ...

NOTE 144

 Khi đến một độ tuổi nhất định, bạn sẽ thích yên tĩnh. Khi rảnh rỗi bạn có thể trồng hoa, uống trà, đọc sách và chơi nhạc, bạn có thể tận hưởng khoảng thời gian thảnh thơi tản bộ mà lại an toàn. Tôi đã quen với việc im lặng nên có nhiều thời gian cho bản thân hơn, có thể suy nghĩ, có thể nuôi dưỡng trái tim mình, yên lặng là tốt nhất. Thế giới này, không có gì quyến rũ hơn hương thơm của tâm hồn, đấy chính là vẻ đẹp thực sự, là phong cảnh của núi sông trong lòng, là vẻ đẹp thực sự. Là sự yên tĩnh, an nhàn trong linh hồn, chăm sóc cuộc sống của bạn và sống một cách thanh thản. Những lúc yên tĩnh, còn gì tuyệt hơn khi đọc một cuốn sách và uống một tách trà, quá khứ trong một trang sách, mỗi trang đều tuyệt vời, và cả ngàn hương vị trong một tách trà, tất cả đều là thực tế. Một cuộc sống yên tĩnh, thích hợp và thoải mái, sống mỗi ngày ấm áp, ngồi trước cửa sổ, nhìn mây trôi, lặng lẽ nghe mưa dưới mái hiên và nuôi dưỡng trái tim mình, đi qua ngàn sông núi, tất cả là bạn tìm kiếm sự bìn...

NOTE 143_VÌ SAO ANH YÊU EM

 Tại sao anh không cáu gắt với em?? Tại sao anh không giận em?? Tại sao anh nuông chiều em vậy?? Và tại sao lúc nào anh cũng nhún nhường em, anh chưa từng trách móc em rằng tại sao không thấu hiểu cảm xúc của anh!! Tại sao vậy??  Em bướng bỉnh, em ương ngạnh như vậy mà, anh không cảm thấy mệt hay sao?? Quá nhiều câu hỏi cho một câu trả lời.. Em biết không, khi con người ta đã đi qua ngần ấy tuổi trẻ, đi qua ngần ấy đổ vỡ, chia lìa. Thì thật tâm chẳng còn ai muốn cãi vã làm gì nữa em ạ, thứ họ cần cho mình là một sự bình yên cùng nhau đi qua giông tố của cuộc đời. Vì họ biết, họ đã qua rồi cái thời niên thiếu có trong mình sự háo thắng của tuổi trẻ.. Họ biết, dù cho họ có thắng người yêu mình trong một cuộc cãi vã, họ có đứng trên sự hã hê của người chiến thắng, thì khi nhìn lại.. người con gái của họ cũng chẳng vui vẻ gì mấy khi phải lắng nghe những lời mắng nhiếc và to tiếng của người mình yêu. Chẳng vinh quang gì cho một cuộc cãi vả, nhường nhịn nhau một chút, lắng nghe nhau...

NOTE 142_NGƯỜI CŨ

Tôi gặp lại "Người cũ" ở chốn cũ - một quán cafe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ "... Nhớ". "Người cũ" ngồi một mình ngay góc cửa sổ quen thuộc, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt bàn thành những vệt lốm đốm. Khi tôi bước vào, chiếc phong linh trên cửa kêu leng keng, anh ấy ngước lên nhìn tôi khẽ mỉm cười. "Tình cờ vậy..." - Tôi lịch sự cúi đầu chào, ngồi xuống phía đối diện. "Không tình cờ đâu, anh cố tình đến tìm em mà." "Để làm gì?" "Vì... tự nhiên anh nhớ em." Không có ý mỉa mai nhưng đột nhiên khoé môi tôi khẽ cong lên. Ba chữ "Anh nhớ em" cách đây hai năm hẳn làm tôi vui đến phát điên, giờ trôi qua tai như câu chuyện cười nhạt nhẽo. Chủ quán bưng ra cho tôi tách trà bạc hà. Suốt hai năm, bao giờ đến đây tôi cũng ngồi ở vị trí này, uống đúng một món, nghe nhạc chán chê rồi về. Lúc mới chia tay, tôi vừa nghe nhạc vừa khóc...

NOTE 141_ GÃ

 Những ngày cuối năm, gặm nhấm từng đợt gió lạnh buốt của mùa đông đang vẫy tay chào tạm biệt.  Khoác cho mình chiếc áo lens vừa đủ ấm rồi rời khỏi căn phòng đơn lẻ của chính mình. Rảo bước qua từng hẻm phố, qua những ngã tư đèn xanh rồi lại đỏ, tôi cố tìm cho bản thân một nơi đủ ấm áp để nương náu một ngày dài. Ấy vậy mà, tìm mãi chẳng thấy đâu.. Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn là những bàn tay đan xen một bàn tay, nắm chặt. Cơn gió đi qua làm rùng mình sởn gai óc, tôi vội vã bâng quơ tìm lấy những kẽ tay quen thuộc, nhưng rồi chợt nhớ lại mình đã chẳng còn cạnh nhau. Thế là đành ngậm ngùi giấu nhẹm đôi bàn tay vào ngăn túi áo, cười nhẹ một cái rồi đi tiếp cho một hành trình dài. Có lẽ, tôi đã quá quen với việc tự an ủi lấy chính mình với những lần như thế.. Có người hỏi tôi có buồn không?? Buồn chứ!! Có cô đơn không?? Rất cô đơn là đằng khác!! Ấy vậy mà tại sao vẫn chưa chịu chấp nhận bỏ lại tất cả để đi tìm cho mình một điểm tựa khác bình yên hơn?? Bỏ lại tất cả ư?? Một đi...

NOTE 140_ CHÀO THÁNG 12

 Chào tháng 12, chào tháng cuối cùng năm cũ.  Tháng 12 không hẹn rồi cũng đến, tháng cuối cùng khép lại một năm trôi qua đủ bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông. Một năm 12 tháng cứ ngỡ sẽ rất dài nhưng hoá ra lại ngắn, thoắt cái sắp cạn dần. Tờ lịch trên tường chỉ còn những tờ cuối, một năm nữa lại qua.  Tháng mười hai, hoa sữa thôi không còn nồng nàn nữa, cúc hoạ mi cũng sắp hết mùa, nhưng những vườn hoa cải bắt đầu nở vàng. Loài hoa dân dã mộc mạc ấy lại khiến nhiều người hoài niệm về một thủa tuổi thơ bình yên đến lạ.  Tháng mười hai sang,mùa đông càng thêm lạnh giá, ta nghe tiếng gió lao xao tự tình trên mái nhà,gió lùa vào kẽ cửa khiến cho những đêm đông trở nên tê tái.  Tháng mười hai phảng phất nét buồn bởi tiết trời mây xám nhưng lại mang một vẻ đẹp hoài cổ lãng mạn. Những ai sống nội tâm sẽ cảm thấy mùa đông thật đẹp. Mùa của những cây bàng đỏ lá,của màn sương giăng mờ hư hư ảo ảo cảm thấy nao lòng.  Tháng mười hai sợi nắng mỏng manh lắm,nắng xuất hiện ...