NOTE 49_NHẬT KÝ NGÀY LÊNH ĐÊNH

 

Thành phố những ngày này vui hay buồn? Tôi không biết thế giới bên ngoài & lòng người vui hay buồn. Chỉ biết tôi rất trống trải & lặng im.

Đi qua ngày tháng với những điều tẻ nhạt, công việc, cà phê & thi thoảng tới phòng trà nghe nhạc một mình. Một mình, có những điều vui riêng, có những khoảng buồn lặng lẽ. Cảm giác rất đỗi chông chênh. Có ai đó từng nói với tôi rằng, một mình phải biết tự chăm sóc mình, tôi xem câu nói ấy như sự dặn dò, niềm an ủi vì cũng có người quan tâm.

Rất lâu rồi, bao lâu tôi không nhớ, tôi không cười cũng không khóc được. Tôi thích mình là một đứa trẻ, đói thì ăn, buồn thì khóc, vô tư, không nghĩ ngợi gì nhiêu. Nhưng giờ, tôi lại có một thói quen luôn nhếch môi cười kể cả khi tôi buồn nhất. Thật ngạo nghễ.

Tôi từng hỏi, tôi đang sống hay đã chết. Mục tiêu, sự phấn đấu đi qua những ngày tháng mục rỗng như thế này cuối cùng sẽ dừng lại nơi đâu? Hay lênh đênh vô định & không phương hướng. Tôi khó xác định được điểm đến cuối cùng rồi cứ để mọi thứ nhạt nhẽo trôi qua.

Nếu như có sự tái sinh nào đó cho mình ở tương lai, tôi mong mình hóa thành loài cỏ dại, dù ở đâu cỏ dại vẫn vươn mình.

Thành phố những ngày này đang buồn hay vui, tôi không biết. Tôi chỉ biết lòng mình trôi lặng lẽ. Một mình, có thể làm gì mình thích. Hết giờ làm về nhà nấu ăn, nghe nhạc, dù lặng lẽ nhưng bình an. Tôi mâu thuẫn lắm, hoảng sợ sự tổn thương, mong cầu sự phiền toái…nhưng không dám bước một bước để tiến tới thế giới 2 người. Tôi không có niềm tin ở thế giới đó cũng như từng chứng kiến những nỗi đau, sự vụn vỡ, tan hoang nơi lòng của những người đàn bà khác.

Thế giới 2 người đầy sắc lạ, nó bao trùm sự chiếm hữu, vị kỷ chứ nào có bao dung, thương yêu & trách nhiệm. Có lẽ gắn vào nhau bởi một chữ tình là nặng nợ trong kiếp nhân sinh này.

Tôi từ bỏ & làm người ta buồn, nhưng khi mất mát rồi tôi mới hiểu tôi cần gì trong một mối quan hệ đó. Từ bỏ thật dễ dàng, nhưng đi cùng nhau, xây dựng cùng nhau, hướng về nhau thì cực kỳ khó khan trong cách nhìn, suy nghĩ & quan điểm.

Sống càng tối giản, càng nhẹ nhàng tâm tư, chỉ cần một căn phòng nhỏ, chút tiền để dành phòng thân & một người bạn, một tri kỷ….Nhưng ai ai cũng phải có riêng cho mình niềm vui, hạnh phúc chứ ai mãi ở một chốn mà nơi đó không dành cho riêng mình.

Tôi từ bỏ & đến bây giờ không biết mình lựa chọn đúng hay sai. Kể cả hỏi thăm nhau một lời cũng chẳng buồn nhắn tin cho nhau. Vậy đó, chúng tôi chọn lặng im để trở về cuộc sống vốn dĩ chưa từng là gì của nhau, chưa từng có nhau trong đợi.

Lâu rồi, tôi không biết khóc, nỗi đau cứ ứ nghẹn. Cả khi người ta nói với tôi rằng họ nghĩ tôi là người rất chai sạn cảm xúc. Tôi cười thôi, chỉ có tôi hiểu rất rõ lòng mình. Tôi không cần biện minh cho ai cả. Vì tôi là tôi, bất kì ai, điều gì cũng bất khả xâm phạm.

Tôi có may mắn, tôi có nỗi buồn, tôi có niềm vui….Tôi có cả nỗi đau mà không ai thấu được. Thôi thì, giữa bao la muôn trùng điều xơ xác trong cơn đại dịch, tôi có công việc ổn định, thu nhập ổn định, tựa lấy đó là niềm vui. Tôi có miếng cơm ngon mỗi ngày, được nghe những tình ca riêng biệt đó là niềm vui.

Tôi tự an ủi mình, buồn cũng trôi qua một ngày, vui cũng trôi qua một ngày. Vậy lựa chọn vui hay buồn là sự quyết định của chính mình. Những mối quan hệ trong nhân sinh thật là lạ lùng. Thuận duyên bao nhiêu yêu thương cứ ồ ạt đến….hết duyên con người ta trở mặt thực sự quá phũ phàng…..Đời người vinh hiển cũng trong chốc lát, lụi tàn cũng như cơn lốc cuốn trôi.

Người ta hỏi thành phố những ngày này vui hay buồn? Tôi không biết trả lời nó vui hay buồn, chỉ mess một tin nhắn: “ Buồn ngủ” & say goodbye. Thực sự nhẹ trong lòng hay không? Nhưng tôi biết rằng, kết thúc như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả. Ai rồi cũng sẽ bình yên, ai rồi cũng sẽ có những niềm vui, nỗi buồn mà không có nhau bên cạnh. Mọi nhân duyên trong đời đều có một ý nghĩa riêng biệt của nó. Mang đến cho nhau nụ cười một quãng đoạn nào đó cũng là một nhân duyên lành.

Rồi người biết không? Tôi vẫn chọn một mình dẫu những ngày tháng lênh đênh nơi phố đầy tẻ nhạt. Rồi người biết không? Thật khó để tôi bắt đầu một nụ cười khi có ai đó nhắc về người.

Tôi, những ngày lênh đênh ở phố, đi vô định về chốn đông mà lòng rất buồn.

Giáng sinh 2021

Phố những ngày thật buồn

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ