NOTE 47: ĐI & VIẾT (NỐI TIẾP)
Một tiêu đề dài khác với lúc xưa, một cô gái không còn cười hoài như vậy nữa. Bên trong quán lạ, trên một chiếc bàn nhỏ với một quyển sổ xinh, những dòng tình vẩn vơ hoài không dừng bên cạnh ly cà phê nóng lần đầu uống thử.
Bọt cà phê vàng óng lênh đênh trên bề mặt, vỡ dần vỡ dần, để lại vết vàng nho nhỏ trên màu đen thăm thẳm. Đôi câu văn không tồn tại chủ ngữ người, khiếm khuyết mọi thứ và đầy vẻ chắp vá, như những khoảnh khắc tàn tạ của cơn mưa chập tối, rồi cùng lặp lại những con chữ hoa mỹ đầy vẻ cô đơn ngày còn trẻ.
Căn phòng chấp chứa tâm hồn bình dị cùng với những người cũ, là những người thương vụt qua nhau thành xa lạ, là những người quen chưa một lần trò chuyện cùng nhau. Đôi khi cơn mưa một mình cũng không đến nỗi tệ, với những nghĩ suy hoang dại ngao du trên khắp nẻo đường trong mưa, với những ngại ngùng khi ta dạo chợ tấp nập. Và đôi khi, chút cô đơn dừng lại trên nụ cười trong đám đông, bởi khi cả thế gian đều mỉm cười, tội lỗi sẽ dừng lại trên con người thầm lặng.
Và có đôi khi, trong quyển sổ xinh xinh là những con chữ buồn nối lại đứng bên nhau, là chút câu thơ đầy vẻ ngẩn ngơ không hợp vần, là một thói quen dần mai một trong cuộc sống thành phố tấp nập.
Lòng đẹp, lòng đau
Em giang tay hứng nắng
hứng mưa, hứng cả ngàn giông tố
Anh đứng đó…
Ngày gió, ngày mưa
Cô đơn đất trời em trôi
Lênh đênh như đợt sóng
Sóng to cuốn trôi cả cánh buồm
Mênh mông bầu trời anh giấu
Lờ mờ như ánh trăng
Gió cuốn mây muôn phần che khuất
Đợi ngày dài tan biến
Cuộc đời của anh như thế
Cuộc sống của em như vậy
Em còn yêu anh nữa không?
Bớt đi những thói quen thì còn gì sót lại, khi mà một đôi mắt đã quen thuộc với bóng tối rồi thì nó sẽ ghét ánh sáng lắm. Bớt đi những dòng văn mộc mạc, khi mà con người trở nên lặng hơn và buộc phải thành kẻ hoàn hảo với những từ ngữ mỹ miều. Bớt đi những ngày hạnh phúc, khi khuôn mặt luôn phải gượng cười, ta tồn tại mọi nơi.
Tôi chưa quen nơi thành phố.
Nơi mà không thôi tấp nập.
Nhưng ai lại nói thành phố không bao giờ buồn. Ta sẽ lạnh trong đêm nơi kẻ qua người lại, ta lạc trong tiếng xe cộ dội vang, ta buồn lúc gió đêm vút qua rát mặt, và ta đau những khoảnh khắc khi mảng đời ta hoài bâng quơ.
Người ta sống vụt qua nhau, còn ta đã chết lòng khi còn trẻ.
Để những dòng văn không mãi đọng trên trang giấy, để những câu thơ bớt lưu lạc trong đời ta. Để cô gái, kịp dừng lại, và kịp buồn cho mảng đời còn chút tình.
Ghi lại dòng văn bên ly cà phê đã nguội, chút ngôn từ, tản ra theo dòng như làn khói mờ chắn giữa ánh nhìn ta.
Nhận xét