NOTE 40_ĐIỀU CŨ

 Thoáng cái, mười năm đã đi qua đời mình... 

Thời gian làm thay đổi tất cả chúng ta. Mới tình cờ gặp lại bạn trên một chuyến tàu, nhoắng cái mười năm, không thăm hỏi, không liên lạc. Ôm cái điện thoại tính gọi thì sợ vô duyên; lâu không gọi, chẳng biết có phải "lại bảo hiểm, đa cấp và đất nền không đây", hoặc nhẹ thì xin số điện thoại của ai đó. Lại không gọi. Lại lãng quên...

Cái gì cũng nhanh hết. Lần nói chuyện với cô giáo cũ ngày về thăm, nhoắng cái cũng đã mười năm. Cô từ một phụ nữ trung niên, thành người của hội người cao tuổi.

Những đứa bé hôm qua mới giành đồ chơi với em, nhảy nhót, đón đưa, chiều chuộng; giờ gặp lại là những chàng trai cô gái 20, nói chuyện như một người trưởng thành, còn giới thiệu bạn gái bạn trai...

Thế nhưng có ai đó yêu mười năm một người mà chưa lấy, lại thấy thời gian sao dài dằng dặc thế. Những câu hỏi đại loại "những mười năm rồi cơ à" và ôm một mớ cũ kỹ của mối quan hệ, muốn phóng thích đi nhưng đau đầu chưa tìm ra được cái gì mới mẻ.

Cái giá cho yêu thương, thời gian cho yêu thương người ta cứ thế thấy nhiều, còn mọi thứ thì gần như ít, ít đến nỗi không đủ mà sống. Sao lại thế nhỉ, lỗi là tại yêu thương hay tại chúng ta không biết trân trọng từng giây từng phút qua đời mình?

Hình như người ta đang biến những gì thiêng liêng nhất của đời mình - yêu thương - thành cái quen như ông Trịnh Công Sơn từng viết, rằng "bước chân nghe quen cũng buồn". Buồn đến độ mà nghe tiếng thở dài của nhau thấy dễ ghê gớm, nhưng thương cho nhau sợi tóc đã bạc vì nhau, sao mà khó khăn đến lạ.

Người ta mặc nhiên sống để hình thành "cái quen" rồi xa nhau; chứ không sống để làm nên "những gì thân thuộc" để rồi ấm áp trong cuộc đời nhau mãi mãi.

Thái độ của chúng ta với những gì đi qua đời mình, sẽ quyết định cái tình cảm của chúng ta.

--------

Thầy bảo, con yêu ai tầm vài ba năm thì cưới đi nhé; con nói, cứ là tình nhân khi nào còn yêu được thì thôi. Thầy bảo, thầy cô 60 năm qua, vừa là người yêu, vừa là bạn đời. Là vì cái thái độ của thầy cô trân trọng những ngày đi qua đời mình là những ngày để yêu và để thương, để sợ mất nhau... Chứ con thì sợ, thời gian bây giờ, người cứ xa người nhiều hơn, tình cảm đẹp thường để lại trong quá khứ. 

Mà quá khứ lại là thứ để khép chứ không phải để khơi ra vì ai cũng phải sống tiếp. 

Nên sống với ai hay lấy ai, con sẽ cố gắng chậm lại một chút để trân trọng từng ngày đi qua mình. Bởi để đánh đổi yêu thương để lấy những thứ khác thì con không làm được. Và yêu thương với con nó nặng đến độ, không dễ gì bay đi như gió bụi ngoài đường.

Con của ngày cũ, của những gì cũ, như thầy cô thôi ạ. Ngồi đây nhìn những mười năm khác nhau đi qua đời mình, và thấy mình vẫn không để mất những gì từng ngày cất giữ...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ