NOTE 32_Đường về nhà
Chúng ta cứ ngỡ mình có phương tiện là có thể đi xa thiệt xa, nhưng không phải vậy. Chúng ta không thể nào chạy ra khỏi "nhà" mình. Càng đi xa càng thương nhiều, càng trải nghiệm vui buồn vinh nhục nhiều càng hiểu nơi mình mong muốn về nhất vẫn là nhà!
Vì sao, vì nhà là nơi có những người thương chúng ta không điều kiện gì để thương, chấp nhận chúng ta chính là mình, không cần phải gồng, không cần phải diễn. Và nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa để mỗi người được sống hồn nhiên và thoải mái nhất.
Hãy là "nhà" thật sự của nhau, để người thương dù đi đâu, bên ai, ăn sơn hào hải vị gì cũng đều muốn quay về nhà!
Hãy là "nhà" thật sự của nhau, để người thương luôn hãnh diện nói: đây là nhà tôi!
Cuộc đời ngoài kia, chẳng phải đã quá nhiều giả dối, tính toan và mệt mỏi rồi sao!
Về nhà bình yên nhé!
Hãy cười như đứa trẻ.
Hãy khóc nếu như đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi!
Đừng để mỗi chúng ta trong nhà mà như những chú cá mắc kẹt trong lưới, càng vùng vẫy càng tổn thương, càng cố gắng bơi tự do càng bị dính chặt.
Trịnh Công Sơn từng tâm tình với cô Dao Ánh:
"Thông đang reo dưới đồi. Anh ước mơ một căn nhà có khói um lên trên đỉnh. Trong đó có một hạnh phúc vừa đủ để người này nương vào người kia."
Thật, trong cuộc đời, mỗi chúng ta chẳng mơ gì hơn, một mái nhà đơn sơ thôi, có hạnh phúc vừa đủ để người này biết nương vào người kia ...
Giá như chúng ta biết thế nào là vừa đủ để mái nhà thành mái ấm, để ngủ một giấc thật sâu như nhạc sĩ Văn Cao từng viết.
"Dưới mái nhà một người đang ngủ
Mơ giấc mơ của những vì sao ..."
Nhận xét