Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2019

PHỐ & TÔI

Có lần tôi bảo anh: Mỗi lần về với Phố, tôi bơ vơ & lạc lõng. Thoáng chốc đã gần 4 năm trôi qua, Phố với tôi bây giờ rất khác??? Không biết nữa, chỉ thấy mỗi lần trở về đầy ngơ ngác, phố đông đúc, rộn ràng nhưng tôi vẫn thế, cái góc nhỏ ấy, một tách cafe chầm chậm rơi & nhiều điều ngổn ngang. Tôi chẳng bao giờ nhìn phố với ánh mắt dịu dàng dẫu phố rất bao dung, nuôi nấng hồn tôi từng năm tháng cơ cực ấy. Người ta hay "phản bội" phố, phũ rất dỗi hờn. Tôi không thế, bởi thi thoảng vẫn về thăm, ôn hoài niệm cũ, mơ một bình yên nơi quán quen. Ai rồi cũng khác, bởi thời gian, bởi khắc nghiệt cuộc sống, bởi lòng không còn rộng rãi tình thương.  Tôi với phố đầy duyên nợ nhưng rồi hết duyên tôi về. Tôi nghĩ quê sẽ rất ấm áp, rất tình người, đầy yêu thương nhưng không phải, quê hương xé nát hồn tôi, tôi không còn là tôi như lúc về, đầy trong veo, thiệt thà, chân chất, cần cù....Lẽ nào tôi trở nên quái gở, trở nên tàn nhẫn với những người mình từng thương... Tôi khôn...

Hợp Và Tan

H ợp Và  T an                  Lê   M ỹ   Châu                Cho  bạn và cho tôi Ta chỉ là một hạt bụi nhỏ Vướng chân người…..ngày nào đó Vô tình phủi bụi bay đi Rớt rơi giữa phố còn gì tình ân Hợp và tan như chuyện nợ duyên trần Giữa những cuộc vui khóc cười hạnh phúc Giữa những ngày đông, xuân về sum họp Ai có ngờ đâu mỗi nẻo đường dài Một mình ta đứng lặng Dõi bóng người khuất xa Em, tôi và bạn của chúng ta Không thể lớn khôn hơn những gì đang có Không thế vùi chôn từ những hoài niệm nhỏ Thì thôi cứ giấu hết vào lòng… nơi ta đến rồi đi Chẳng cần một buổi tiễn đưa chi giữa nỗi lòng quá trống Cho em, cho tôi những tháng năm rất rộng Mà quá nhanh cho một cuộc hẹn hò Rồi thời gian, tất cả hóa thành tro Cùng em bay về miền viễn xứ Bước chân em không người níu giữ Còn  ngại ngần gì…. thả nốt tận hư không Người có hiểu e...

SÓNG GIÓ

Ai rồi cũng một lần đối diện cái chết.... Có thể… Phố cho mượn con đường, khi đôi chân chẳng còn chốn để về. Mùa hoa dại cho mượn chút hương, thơm như lòng trẻ nhỏ, khi cuộc đời đã quá đa đoan. Thời gian cho mượn đôi tay xóa hết những dở dang, khi lòng quá nặng. Đêm cho mượn một góc nhỏ, khi trái tim con người chẳng còn đủ chỗ cho nhau. Người thân có thể cho mượn đôi vai trong những ngày chông chênh như cây không còn rễ. Người thương có thể cho mượn chút tình trong những ngày trống trải. Không thể… Không ai có thể thay thế chúng ta để đối diện với cái chết. Nên cũng không ai có thể thay thế chúng ta sống cuộc đời này. P/s: Mình đọc những đoạn này của thầy mà lòng thấy nhẹ nhõm. --- Đừng khóc nữa dù rất buồn để rồi mất ngủ, đau ngực trở lại. Đừng buồn nữa dẫu ngày mai của mình là một sự kết thúc, đừng oán hận mãi nơi lòng,  Buông xuống hết những oán hờn & mình cứ thản nhiên đón nhận sự khó khăn thách thức. Kệ đi, đủ duyên hội tụ, hết duyên thì t...

NGẪM

1. Không ai khôn lớn mà chưa từng trải qua nỗi đau Đôi khi cuộc sống đóng một cánh cửa lại vì đó là lúc để cho bạn tiến về phía trước. Và đó là một điều tốt bởi vì chúng ta thường sẽ không tiến lên trừ khi hoàn cảnh bắt buộc. Vào những thời điểm khó khăn, hãy tự nhủ với lòng rằng luôn có một mục đích nào đó đằng sau sự đau khổ mà bạn phải chịu đựng. Hãy vượt lên những thứ làm bạn tổn thương nhưng đừng bao giờ quên những bài học mà nó mang lại. Gặp khó khăn không có nghĩa là bạn đang thất bại. Mỗi thành công lớn đều đòi hỏi những sự gian nan nhất định. Những điều tốt đẹp không bao giờ đến dễ dàng. Hãy luôn lạc quan và kiên trì. Hãy nhớ rằng nỗi đau có hai loại: loại làm bạn tổn thương và loại khiến bạn thay đổi. Thay vì kháng cự hai loại nỗi đau này, hãy chấp nhận chúng vì chúng đều khiến bạn trưởng thành hơn. 2. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống chỉ là tạm thời Trời mưa rồi cũng ...

20.11.2019

Sao quá nhiều chuyện không vui xảy ra, buồn cứ triền miên kéo đến, mệt mỏi và mình muốn kết thúc mọi chuyện. Khóc cũng đủ, đau cũng đủ, ước nguyện cuối cùng của mình vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện. Đời đầy bi ai, oán hận, muốn tha thứ cho những ngày đó cũng không đủ từ bi với chính mình, cay nghiệt mãi, oán hận mãi cũng chỉ làm đau lòng mình. Đời người là một kiếp phù sinh, mệt mỏi công việc, gia đình. Chưa bao giở an vui từ lúc ba mất đến bây giờ, lòng mình cô độc, muốn tựa vào đâu đó để tiếp tục bước đi mà không thể. Ba à! Con quá mệt mỏi