PHỐ & TÔI
Có lần tôi bảo anh: Mỗi lần về với Phố, tôi bơ vơ & lạc lõng. Thoáng chốc đã gần 4 năm trôi qua, Phố với tôi bây giờ rất khác??? Không biết nữa, chỉ thấy mỗi lần trở về đầy ngơ ngác, phố đông đúc, rộn ràng nhưng tôi vẫn thế, cái góc nhỏ ấy, một tách cafe chầm chậm rơi & nhiều điều ngổn ngang. Tôi chẳng bao giờ nhìn phố với ánh mắt dịu dàng dẫu phố rất bao dung, nuôi nấng hồn tôi từng năm tháng cơ cực ấy. Người ta hay "phản bội" phố, phũ rất dỗi hờn. Tôi không thế, bởi thi thoảng vẫn về thăm, ôn hoài niệm cũ, mơ một bình yên nơi quán quen. Ai rồi cũng khác, bởi thời gian, bởi khắc nghiệt cuộc sống, bởi lòng không còn rộng rãi tình thương. Tôi với phố đầy duyên nợ nhưng rồi hết duyên tôi về. Tôi nghĩ quê sẽ rất ấm áp, rất tình người, đầy yêu thương nhưng không phải, quê hương xé nát hồn tôi, tôi không còn là tôi như lúc về, đầy trong veo, thiệt thà, chân chất, cần cù....Lẽ nào tôi trở nên quái gở, trở nên tàn nhẫn với những người mình từng thương... Tôi khôn...