Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2025

NOTE 4

 TỪ VẾT THƯƠNG MỌC LÊN MỘT BÓNG MÁT Chỗ đớn đau cũ ấy, hãy để nó mọc lên một bóng mát cuộc đời… Tôi luôn nghĩ vậy khi nghĩ về những vết thương cũ của chính mình. Này vết thương của bội phản, kia vết thương của thất tín, nọ là vết thương của sự vô tình… Ai cũng đầy lòng những vết thương như vậy. Từ những đổ vỡ trong các mối quan hệ đến những thất bại ê chề hay cả khi nó đến từ chính mình tự làm mình đau. Nhưng từ những vết thương ấy sẽ phải mọc lên một bóng mát thôi! Bằng gieo xuống vết thương ấy những hạt mầm dung thứ chứ đừng là những hạt mầm của oán hận. Bằng đừng để những chằng chịt của vết sẹo thành sợi dây trói nghiến ta, giam cầm ta trong những đớn đau. Giá trị của vết thương phải được đo bằng sự trưởng thành của ta thay vì độ đau, sự dai dẳng, hậm hực, cay nghiệt. Hãy để từ vết thương ấy sẽ phải mọc lên một bóng mát thôi! Bóng mát của dung thứ. Được tưới tắm bởi lòng tự trắc ẩn của chính ta. Là thương thân. Trước khi có thể tha thứ cho ai đó, hãy học cách thương lấy chính mì...

NOTE 3

 "Càng tự mình trả mọi hóa đơn, một người phụ nữ càng khó thấy đàn ông hấp dẫn." Không phải vì cô ấy từ bỏ tình yêu. Cũng không phải vì cô ấy "quá độc lập". Mà bởi vì với mỗi lần đóng tiền thuê nhà, mỗi hóa đơn gas, điện, tiền xe, giỏ đồ ăn, và những bất trắc bất ngờ mà cuộc sống ném vào cô… Cô ấy nhớ ra rằng: mình đã gánh hết tất cả — một mình. Cô học được rằng: Sống còn không chờ ai cả. Sức mạnh không cần xin phép. Và sự tự lập không phải là lựa chọn, mà là điều cô buộc phải chấp nhận – dù muốn hay không. Vì vậy, khi một người đàn ông bước vào cuộc đời cô, nói về tình yêu nhưng không mang đến sự đồng hành thực sự, không có cam kết, không phương hướng, không san sẻ… Anh ta bắt đầu không còn là món quà nữa — mà trở thành một gánh nặng. Một trách nhiệm nữa. Một sự hao tổn năng lượng mà cô vốn đã cố gắng giữ lại từng chút một. Đây là sự thật mà ít ai dám nói: Tình yêu không có nỗ lực – là một gánh nặng. Sự dịu dàng không đi cùng sự hỗ trợ – chỉ là lời nói rỗng tuếch. ...

NOTE 2

 HÃY KẾT HÔN VỚI NGƯỜI CÓ NĂNG LỰC SỐNG MỘT MÌNH Có một kiểu người, khi ở một mình thì sống tử tế với chính họ, không cần ai làm trò tiêu khiển, không tìm người yêu cho có để khỏa lấp khoảng trống, không lấy hôn nhân làm lối thoát thân. Họ tự pha cà phê cho mình vào buổi sáng, biết nghỉ khi mệt, biết chăm sóc thân tâm trí, và đủ bình tĩnh để không làm rối cuộc đời ai khác chỉ vì chính mình đang bối rối. Họ có thể tự nấu ăn, tự dọn dẹp, biết xoay xở khi đèn hỏng, ống nước rò rỉ. Biết cái chổi không phải của bạn đời mà là thứ mình nên cầm lên khi nhà dơ. Họ đem thói quen tự lập đó vào hôn nhân, chứ không đợi mẹ làm hết mọi việc rồi tìm bạn đời như đi tìm “bố hoặc mẹ thứ hai”. Họ không coi chuyện chăm sóc bản thân là việc của ai khác. Vì họ từng trải qua cảm giác gục ngã mà không ai đỡ nên khi yêu, họ không lấy bạn ra để đỡ mình. Người có năng lực sống một mình sẽ không bám. Không dính. Không kiểm soát. Họ sẽ không sụp đổ khi bạn bận, không gào lên khi bạn cần không gian, không hạ thấ...