Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2025

NOTE 1

 Đừng Để Nỗi Đau Khiến Bạn Thành Một Ly Cà Phê Đắng Ngắt... Mỗi ly cà phê đều bắt đầu từ vị đắng. Nhưng không phải ly nào cũng đọng lại vị đắng mãi mãi. Có ly, sau khi nguội đi, còn chút ngọt thanh. Có ly, khi được pha đúng cách, lại trở nên êm dịu, đầy dư vị. Tổn thương trong đời cũng vậy. Đắng. Nhưng không nên là vị cuối cùng bạn giữ lại. Chúng ta ai rồi cũng có lúc mất mát, thất bại, bị hiểu lầm, bị bỏ rơi. Nhưng đừng để những vết thương ấy “pha” bạn thành một phiên bản mà chính bạn cũng không còn nhận ra. Đừng để nỗi đau làm nguội trái tim, làm đặc lòng tin, hay biến bạn thành người cay nghiệt với chính mình và cuộc sống. Một ly cà phê ngon không đến từ hạt cà phê không lỗi – mà từ cách người pha hiểu nó cần thời gian, cần tỉ lệ, và đôi khi… cần cả một khoảng lặng. Bạn cũng vậy. Bạn không cần trở thành ai đó mạnh mẽ đến vô cảm. Chỉ cần đủ dịu dàng để tha thứ cho chính mình, và đủ bản lĩnh để không để quá khứ lái hướng tương lai. Mỗi ngày, bạn vẫn có quyền chọn: Chọn vị ngọt sau...

MY ENTRY BLOG SỐ 6

Nha Trang...ngày về,  Mấy ngày về Nha Trang thích thật, cuộc sống rất bình lặng & nhẹ nhàng. Tối hôm qua hòa mình vào chương trình anh trai say hi, quẫy quá đã, say thật.  Lâu rồi, mới cho những ngày vui đúng nghĩa của nó khi trở về. Sáng chạy tới Yên làm ly cafe, một mình, một góc & viết blog ghi lại cảm xúc này.  John nói, mình về Nha Trang sống đi. Mình bảo, nếu John thích, John cứ về, còn mình vẫn yêu & thích Sài Gòn. Mình quen sống với nhịp sống ở Sài Gòn rồi. Người ta hay nói, Sài Gòn ồn ào, nhộn nhịp nhưng kì thực, Sài Gòn vẫn có những góc riêng cho chính mình.  Ở Nha Trang, từ chung cư, buổi sáng mình chạy bộ ra biển một vòng, về ăn sáng, làm tách cafe & thảnh thơi viết blog. Túi không tiền nhưng cũng có cách chữa lành của nó. John hay ghẹo mình, nghèo mà bày đặt chữa lành đồ.... Thực ra, dạo này mình khá bận, công việc, học hành nên mình cũng ít  về Nha Trang. Uni & Ana đã nghỉ hè nên mình tranh thủ về thăm. Bài vở ngổn ngang chưa ho...

MY ENTRY BLOG SỐ 5

Sài Gòn một buổi sáng.... Cứ những ngày cuối tuần không bận  thì là những ngày lười nhất của chính mình. Nói vậy thôi, chứ khi bắt đầu một ngày mới đến, tôi đã sắp xếp cho mình những công việc cần làm.  Những công việc cần hoàn tất sẽ kết thúc vào tối thứ 6, tôi giành thời gian 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, học hành & thư giản. Nếu không có việc gì cần thiết phải đi ra ngoài, gặp gỡ bạn bè, cafe & tám thì chắc rằng bạn sẽ tìm thấy tôi ở trong căn phòng nhỏ với những ca khúc Âu Mỹ cũ xì.  John hay bảo tôi là đứa lười nhất quả đất. Thật vậy, càng ngày càng lớn, tôi chỉ thích sự tĩnh lặng, nơi ồn ào thường không có bóng dáng tôi. Nơi vui, sôi động tôi càng né tránh. Cafe cũng tự pha, tự cảm nhận hương vị trong không gian bé nhỏ. Lười thật.  Sài Gòn dạo này những ngày cuối tuần có nắng đẹp, sau những cơn mưa, Sài Gòn rất bình yên, cuối tuần có một nơi hiên nhỏ cafe, đọc sách, ngắm những tán cây xoe sắc còn gì bằng. Mọi thứ hào nhoáng, phù phiếm không còn đủ sức ...

3. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

Hình ảnh
  Khi chúng ta ngày càng trưởng thành, một điều gì đó bên trong ta thay đổi. Chúng ta bắt đầu trân trọng sự bình yên hơn là ồn ào, và sự thấu hiểu hơn là việc phải đúng. Cuộc sống khiến ta khiêm nhường theo những cách mà ta không bao giờ ngờ tới. Nó dạy ta rằng không phải mọi thứ đều đáng để ta dành năng lượng, thời gian hay phản ứng. Ở những năm tháng tuổi trẻ, ta thường chạy theo những thứ không thực sự quan trọng: sự chú ý, sự tán thành, những cuộc tranh cãi, hay thậm chí là những con người không phù hợp. Nhưng theo thời gian, ta nhận ra mình đã từng đặt nặng quá nhiều điều vô nghĩa. Ta đã phí thời gian lo lắng về những thứ không có giá trị thực sự. Dần dần, ta bắt đầu buông bỏ. Ta ngừng ép buộc những mối quan hệ bạn bè. Ta ngừng cố gắng chen chân vào những nơi rõ ràng không thuộc về ta. Ta ngừng giải thích bản thân với những người đã quyết tâm không hiểu ta. Thay vào đó, ta bắt đầu trưởng thành một cách lặng lẽ, bình thản và khôn ngoan. Càng lớn tuổi, ta càng trân trọng những b...