Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2023

NOTE 114_15.04.2023(tt)

  Tháng 4 là lời nói dối, hay cũng có thể xem là phút giây phơi trần những ẩn náu giả tạo nhưng ngọt ngào của một cuộc yêu.. Nhớ lại năm tháng đó, em trong mắt tôi thoáng như một điều gì đó mơ hồ nhưng nhẹ nhàng và êm dịu. Còn tôi, tôi trong mắt em có lẽ là một gã đàn ông bụi bặm, giấu nhẹm trong vạt áo đầy ắp những lãng mạn làm quà. Nhưng thời gian qua đi, khi hai mảnh đời bấu víu vào nhau làm điểm tựa, đưa nhau đi qua hết từng cảm xúc này đến cảm xúc khác, hết đoạn đường này đến ngã rẽ khác. Chúng ta chợt nhận ra nhiều điều.. Sau một đêm tỉnh dậy hắn đã chẳng còn là một gã đàn ông mà em từng đắm chìm đi lạc. Hắn thô kệch, hắn luộm thuộm và hắn.. dần dần kiệm lời hơn bao giờ hết. Cái sự vô tâm đã lấn át đi con người tinh tế của cái thuở ban đầu gặp mặt. Như cơn ác mộng tìm đến em trong tìm thức, cảm giác mất mát và đau lòng quá đỗi.. Còn tôi, chẳng hiểu vì sao chỉ sau một đêm say chếnh choáng, mở mắt ra mình đã trở thành một điểm tựa, cho một cuộc đời. Có chăng vì đêm qua quá chén...

NOTE 113_15.04.2023

  Rồi cái ngày em thương ai đó khác anh Bầu trời trong xanh, sao nhuốm màu bão tố Cái gì là nhớ thương, cái gì là nguyện thề bên vung trời lá đổ? Sót lại cuối cùng là ngọn lửa tàn phai Chăn gối một mùa, nửa hạnh phúc chia hai Em trở về đâu, hoàng hôn vẫn buông bên căn nhà ấm Đoạn điệp khúc buồn vang trong chiều thật chậm Đã bước ra rồi sao không khép cửa dùm anh. Em tạc bóng mình vào năm tháng trong xanh Rồi ai đó sẽ thay anh trả lại em mùa thanh xuân dang dở Không còn những nỗi đau để trái tim mềm thêm tan vỡ Ta nợ em dòng lệ buồn khi cơn bão ngang qua "Hoa nở trái mùa chỉ nuôi dưỡng tàn phai" Ta mang đến em nỗi đau mùi cỏ cháy Nên dẫu môi xưa vẫn thơm nồng như vậy Chẳng dấu nổi nỗi buồn sâu thẳm ở trong tim Rồi có một ngày ai đó sẽ cùng em Thay ta thương, một niềm thương rất khác Chẳng cần phải lộng lẫy, hào hoa chỉ bình yên mộc mạc Nhưng son sắt đá vàng đến cuối chẳng đổi thay Em sẽ mở cửa sổ căn nhà để đón gió heo may Những bông hoàng lan cùng tiếng cười con trẻ Chúng gọi...

NOTE 112_ HOA GẶP HOA NỞ, NGƯỜI GẶP NGƯỜI THƯƠNG

Khi mang tâm lượng đủ rộng, bạn sẽ thấy mọi thứ luân chuyển nhẹ nhàng. Chuyện hợp - tan, người gặp gỡ - rời xa đều lưu lại những điều tốt đẹp. Hạnh phúc cũng đẹp, tiếc nuối cũng đẹp. Cô đơn cũng đẹp, đôi lứa cũng đẹp. Tuỳ thuận hoàn cảnh và tuỳ duyên đối đãi sẽ thấy cuộc đời này nhẹ bẵng. Có nặng chỉ là trong lòng tự trói buộc những cưỡng cầu, những thứ vốn không còn hoặc chưa từng thuộc về mình. Chấp nhận để mọi thứ trôi đi theo quy luật của tự nhiên là cái nhìn đẹp.  Mở mắt ra ai cũng có đất trời. Vấn đề mỗi người có mở lối đi tiếp hay không? Chưa tìm được tình yêu thì xung quanh vẫn có bạn bè. Chưa tìm thấy tri kỷ thì còn đó gia đình bên cạnh. Chưa từng có gia đình thấu hiểu thì còn đó là trái tim tự thân đang đập. Một trái tim biết khóc, biết cười rất sống động.  Vì người đau khổ đến mức cùng cực, sẽ khóc trong lòng chứ ít khóc ra ngoài trước mặt ai đó. Người thật sự hỷ lạc sẽ vui từ trong ruột vui ra chứ không cố tìm cách cười thật nhiều. Bên trong càng không có gì, người...

NOTE 111_08.04.2023

Học cách bình yên giữa vô thường và bình thản giữa những tàn phai Sống cả trăm năm mà không thấy cuộc sống này là vô thường, chẳng bằng sống một ngày mà thấy mọi thứ đều vô thường, mong manh khó lường, tất cả đang mất đi. Không phải khi nhận thấy cuộc sống vô thường thì cuộc sống sẽ không còn vô thường với họ nữa. Cuộc sống vẫn vô thường như vậy, luôn vận động, mãi đổi thay, chỉ là lúc này, sẽ thôi chờ mong những điều quanh mình là mãi mãi để lòng được bình yên, mà sẽ học cách bình yên giữa những đổi thay vô thường, bình thản giữa những tàn phai. Không phải khi nhận ra lửa là nóng thì lửa sẽ thôi không nóng nữa, lửa vẫn nóng như vậy, chỉ là lúc này, ta biết cách để lửa không làm tổn thương mình, biết cách dùng hơi ấm của lửa để làm những việc có ích mà mình muốn. Có người vẫn mang trong lòng suy nghĩ “tất cả đều vô thường” để có thể bình thản đi qua hết những nuỗi buồn rất dài đó thôi, với niềm tin, đại dương mênh mông cũng còn có bờ, dù hút trong tầm mắt, không thấy bến bờ ở đâu. Cả t...