Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2020

Note 28_VIẾT TỪ PHỐ

Hình ảnh
  Sài Gòn những ngày này mưa nhiều, nhớ má mỗi chiều ngồi trên lan can xa xăm nhìn về phía chân trời, tôi thường hỏi má nhớ ba không, má tôi chỉ cười. Còn tôi, nếu ai đó hỏi nhớ ba không, chắc cũng cười như má vậy. Mỗi chiều ở phố, tôi thường nhìn về hướng con tàu chạy qua, họ chở bao hành khách đến đi, họ sẽ ghé lại Nha Trang & tôi sẽ bước xuống tàu, hít không khí trong lành của một buổi sớm mai, bước thảnh thơi qua đường, tấp vào quán cafe gần đó, nhấm nháp ly cafe buổi sáng bình yên trong dòng nhạc du dương. Tôi mong mình sẽ vậy, sẽ lại được trở về, được làm việc, được cafe với V..... Mỗi chiều ở phố, tôi nấu & bày biện mọi thứ thật hoàng tráng cho một bữa ăn. Tôi ước gì có ai đó ăn cùng, chê cũng được, khen cũng được, miễn có âm thanh, có tiếng nói để mọi thinh lặng đáng sợ kia không len lỏi vào lòng mình. Tôi từng rời phố đi, tôi từng bỏ lại tất cả vui buồn, hoài thương kỉ niệm ngày cũ, tôi không nghĩ mình sẽ trở lại ngổn ngang, khó khăn & mọi thứ không còn như ngà...

Note 27_CHIỀU SÀI GÒN

  Chiều Sài Gòn mưa phủ bụi trên nền trời nắng trong. Mưa Sài Gòn rất lạ, giống hệt như thành phố này, đến rất nhanh, đi rất vội, có khi lại dịu dàng từ tốn lượn nhiều vòng trên không trung, cuối cùng ngủ quên trên bầu trời đen kịt, dày đặc hơi nước chứ chẳng chịu rơi xuống. Cơn mưa hôm nay lại khác, bầu trời trong veo, nắng còn len lỏi qua ô cửa chiếu vào góc bàn mà mưa vẫn cứ rơi, như thể đang đùa nghịch với một vài điều gì đó thân thương và gần gũi lắm. Tôi ngồi ở góc quán quen, nhìn làn mưa chệch nhịp ngoài ô cửa kính, nghe những nhịp điệu da diết của một khúc nhạc không rõ tên gọi từ một anh chàng điển trai có thể đàn bất cứ bài gì trên chiếc piano cũ kĩ. Tôi mở laptop, lần đường trong facebook bản thân, tìm thấy cái tên cũ, vài tấm hình cũ, một người cũ. Tôi thấy mình nhớ anh. Đã nửa năm trôi qua từ ngày anh rời bỏ tôi mà đi. Ngày ấy, Sài Gòn hanh hao nắng nóng, cái nóng rát buốt làm mắt người cay xè, tôi đã khóc, nước mắt đã từng lăn từng giọt, từng giọt, buồn tênh trên đôi ...

Note 26_ Ở HAY ĐI

Hình ảnh
  Rốt cuộc giữa hàng ngàn, hàng vạn lí do để rời xa, chỉ cần người ta muốn, nhất định vẫn sẽ tìm được lí do để ở lại. Người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn lòng muốn ở lại, đừng mất công níu kéo. Không có cuộc đời nào ép ai phải bỏ lại ai, cũng không có sóng gió nào đánh gục được chân tình. Chỉ có nền không đủ vững, tâm không đủ kiên định và lòng người không đủ sâu sắc để nỗ lực v ì nhau. Đừng nói rằng vì sao phải rời xa nhau, hãy nói rằng do bản thân không đủ bản lĩnh để ở lại. Đừng nguỵ biện lí do tại sao phải buông tay, hãy bản lĩnh soi gương nhìn vào chính mình để biết bản thân kém cỏi đến nhường nào. Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. “Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng”. Cuối cùng, gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không, vẫn là do ý người. Nhưng người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn muốn ở lại.

Note 25_VÔ ĐỀ

 Ừ thì chúng mình đã thoát khỏi đời nhau Cay đắng hay sướng vui em không chắc nữa Có thể đôi môi em ẩn chứa nhiều tan vỡ Và có lẽ mắt anh dự tính sai đường không lấy niềm đau đã qua làm bằng chứng cho tang thương Bao nhiêu giông tố em trải qua chắc anh nắm rõ Để được yên bình nằm trước hiên phải kinh qua nhiều lo sợ Nhiều năm tháng bơ vơ với tan nát chất đầy Anh bỏ mặc em với cô độc bủa vây Những đêm khóc một mình chẳng thể tìm ai chia sẻ Ngã quỵ giữa đời không có anh bảo vệ Như con thú bị thương lê lết dốc đời chẳng mang anh và câu chuyện tình ra đùa chơi Anh ác độc hay nhơn từ chắc rồi anh tự biết Trái tim đàn ông làm từ bùn hoang ác nghiệt Làm sao mảy may run khi thương nhớ một người Xin hãy vui cho em vì từ nay được cười tươi Đến cả nửa giọt nước mắt rơi cũng có người lau hộ Mỏi mệt tột cùng không còn phải cố Tỏ ra mình phi thường Đời người không cần nhiều chỉ cần có yêu thương Đời đàn bà cần thương yêu gấp bội Em sẽ không thù giận những năm vò võ chờ đợi Ừ nói như anh: lương t...

Note 24_TẢN MẠN VỀ TRÀ

  1. Có người bảo, tình bạn giống như chén trà. Tất cả những gì xấu xí, vẩn đục nhất đều lắng xuống phía dưới. Chỉ khi người ta uống gần cạn, mới phát hiện ra. Nhưng người dưng thì sẽ hất đổ đi, như cái duyên tình bạn chỉ là sự hời hợt qua đường thôi. Còn người quan tâm sẽ tiếp tục nhấp môi cái vị đắng của chén trà gần cạn ấy. Đó là người bạn thật sự. Hôm nay, pha một tách trà. Vẫn là cái thói quen không bỏ trà vào ấm, bốc một vốc trà bỏ vào ly, chế thêm ít nước sôi và đổ đi cái nước đầu đấy, đến nước thứ hai, trà xanh mượt và tỏa hương thơm, những cánh trà nở bung xòe như bông hoa hướng dương bừng sáng dưới ánh mặt trời. Chọn đĩa nhạc Trịnh, trà ngon thì phải có nhạc hay, như một người bạn tri âm, không cần nói mà vẫn hiểu nhiều, vậy thôi. Lúc tách trà đạt đến vị ngon nhất, điện thoại đổ chuông, và khi trở lại, trên bàn, tách trà đã nguội lạnh. Trà nguội như lòng nguội. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan. Chợt nghĩ, cuộc đời có nhiều cơ hội, người ta gặp gỡ nhau đúng lúc thích hợ...

Note 23_ KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN

  KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN Từ khi còn là một đứa trẻ, cụm từ “người lớn” đã trở thành một nỗi ước ao. Chúng ta mong mỏi được lớn lên với tất cả niềm háo hức và mong n góng mình có. Thế giới của người lớn lúc đó thật hấp dẫn, thật lung linh, thật mời gọi, đến nỗi mà nó thu hút gần như hầu hết mọi sự chú ý của đám trẻ con. Dường như chúng ta làm mọi thứ cũng chỉ để lớn, vẫy vùng mãi cũng chỉ để lớn. Từng ngày trôi qua, bàn tay mình lại chạm gần hơn tới miền đất hứa ấy mà không ngờ rằng, để trưởng thành người ta cũng cần phải trả giá. Thậm chí, đó là giá đắt. Đã bao giờ bạn thấy cô đơn? Đã bao giờ muốn mình được ngược thời gian quay trở về thời trẻ nít? Đã bao giờ bạn muốn sống với chính con người “mộc” của mình? Không phấn son gì cho tâm hồn đang ngày một ngập ngụa những vết dơ ở phía bên kia tối tăm của cuộc sống? Đã bao giờ dù đứng trước gương soi đến hàng triệu lần bạn vẫn không dám chắc chắn với câu hỏi rằng mình là ai? Và mình đã từng là ai? Đã bao giờ bạn chỉ muốn khóc thật to và t...

Note 22_LẶNG LẼ THÁNG 9

 LẶNG LẼ THÁNG 9 Tháng 9 tất nhiên đã qua rồi tháng 8. Tháng 9 cũng không còn là thu chớm mà đã vào thu. Học sinh đã tới trường nhưng những người đã qua tuổi tới trường, trở lại lớp học trong màu hoa phượng đỏ trời và tiếng ve ran như nung nắng hạ vàng cũng bồi hồi đâu kém thời áo trắng? Tháng 9 hoa cúc vàng hơn trong phiên chợ sớm của người đàn ông lơ ngơ với cuộc đời mình, cô độc với những năm tháng triền miên và lầm lũi bước đi trong cuộc sống tẻ nhạt mơ hồ phía trước và đầy ảo ảnh phía sau. Tháng 9 vẫn là thời tiết đối nghịch , buổi sáng thành phố nắng chang chang, buổi chiều ở quê mưa tầm tã. Tôi thích ngồi ở băng ghế đá hành lang thơm lừng mùi nguyệt quế nhìn ra hồ nước trong màn mưa buông xuống. Cảnh vật chìm trong mưa. Chỉ màu hoa cúc đất vàng rực lên trong những cơn gió thu chở bụi mưa bay qua đồi. Tháng 9 dù ở đâu, vẫn lặng lẽ tôi, lặng lẽ em, lặng lẽ kỷ niệm. Những ký ức đã tan biến thành li ti vô số vụn nước mưa rất nhẹ... Ngôi nhà, khoảng sân, cánh cổng, khu vườn quen ...

Note 21_NÓI VỚI CHÍNH MÌNH

 Nếu mệt quá thì cũng có thể tự mình thở than với mình được mà, phải không? đâu có ai bắt mình phải im lặng ở trong lòng… Mình có thể nói với mình những điều thật viễn vông những điều ai cũng có thể làm nhưng mình không làm được mình sẽ lấy bàn tay này nắm bàn tay kia để dặn dò từng bước nên thế này, thế này… cho cơn đau nằm xuống và ngủ yên! Mình sẽ nói với trái tim mình hãy học cách làm quen không tha thiết hay không chờ mong có khi sẽ tốt thật ra bình yên nhất là biết mình vẫn có thể thức trong đêm và dậy lúc trời sáng không ai chờ mình nhưng mình vẫn nhìn vào gương rồi cười trên đuôi mắt để bước ra ngoài kia… Mình tha thứ cho mình lúc đang ở trong những ngày nắng đợi chờ một cơn mưa nỗi đợi chờ của một người ngồi trong bóng tối biết là sẽ có một điều gì đó sẽ tới nhưng khi nào và như thế nào… thì là cả ngàn câu hỏi mình chẳng thể trả lời! Rồi mình phải khuyên mình đừng e ngại lẻ loi đâu phải con đường nào cũng cần một đích đến mình có thể đi một mình mà vẫn hạnh phúc có những n...

Note 20_ NHÁNH TƯỜNG VY

  Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi Tóc em thơm , giọt nắng hóa bông quì Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi Chiều tan lớp có một người chung lối Muốn làm quen không thốt được nên lời Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Tách cà phê nhỏ đặc những đêm buồn Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi Thơ giăng buồm kì vọng đến bờ thương Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ leo vào Dẫu ta biết thời gian không nán đợi Mà tay mình kỉ niệm vẫn xôn xa