NOTE 119_VIẾT CHO NHỮNG MÊNH MÔNG.

Tháng 6 đã trôi qua, tháng 7 lại về. Mình nhớ nhiều kỉ niệm của tuổi trẻ ở những ngày tháng 7 mênh mông. Mình nhớ nhà, nhớ những tán râm từ hai cây khế của nội. Nhớ má, nhớ tất cả những vui buồn, những nụ cười….và nhớ cả nhiều nước mắt lúc ấy. Mà thôi, ngày vui, cuối tuần, cứ an nhiên ngắm mọi thứ xung quanh, nghe chim hot, nhìn nắng xiên qua lá…mà bao dung cho tất cả những vết sẹo rằn roi…..Bạn biết không? Người ta hay bảo thế giới mạng thật ảo, thật siêu ảo....Những comment như vậy mình thường cười, dù cố giải thích cũng chẳng được gì, thôi lướt qua cho lẹ, cho nhanh để tích tắc thời gian chúng ta có được tìm sự an nhiên cho chính mình. Bạn biết không, mỗi cuộc đời một câu chuyện, chúng ta không biết được sự thật về nhau, không đi cùng nhau qua muôn dặm quãng đường, không tình cờ gặp nhau để nương náu những cảm xúc. Vì thế, có những câu chuyện sinh khởi khi chúng ta biết được sự thật, chúng ta sẽ rất đau lòng & chua chat tắc lưỡi rằng: “ Tội nghiệp”. Có một cô gái, khiế...