Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2022

NOTE 57_CÓ MỘT NGƯỜI

  Có một người còn đó ở trong tim Mà không phải bạn hiền hay tri kỷ Bởi với tôi từ lâu người vốn dĩ Là tình yêu để trân quý muôn đời Có cuộc tình cách trở mãi trong tôi Nên chẳng thể chung bầu trời mơ ước Nhớ lắm đấy nhưng biết làm sao được Đành lặng thầm mà dõi bước theo sau Có một người nghĩ đến lại nhói đau Muốn hỏi thăm vài câu cho đỡ nhớ Những tin nhắn soạn rồi còn dang dở Nghĩ lại thôi xóa bỏ dẫu đau lòng Có cuộc tình là khoảng trống mênh mông Không tâm sự nỗi lòng cùng nhau nữa Đêm buốt giá nỗi buồn về gõ cửa Quay quắt tìm hiu quạnh mỗi mình ta Có một người nghĩ đến lại xót xa Thương lắm chứ nhưng mà không duyên nợ Cứ dối mình ngày mai thôi nhung nhớ Để suốt đời lòng chẳng thể nào quên Có một người còn mãi ở trong tim...!!!

NOTE 56_HƯỚNG NỘI

  Tôi thích ở nhà, ít khi đi du lịch và thưa thớt những buổi tụ tập bạn bè. Tôi thường lấy lý do bận, nhiều việc để từ chối đa số những cuộc hẹn và giao lưu nơi đông người. Ấy thế mà đôi khi ngồi nhà lướt một vòng newfeed trên Facebook, thấy mọi người đi đây đó, tôi lại không khỏi dấy lên một chút ghen tị, nhưng chợt nhớ tới những chuyến đi của mình từng có trong trong quá khứ, cũng chẳng thoải mái hơn ở nhà là bao. Thế là tôi lại tiếp tục lười di chuyển, cuộn tròn một chỗ như con mèo lười trong những thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của mình. Tôi thích làm việc tự chôn mình trong vòng suy nghĩ chắp ghép vẩn vơ rồi tự nhủ rằng nó thật là thú vị. Cứ thế trôi hết ngày. Và tôi thích một cuộc sống như thế. Cho đến hiện tại, tôi cũng chưa thấy mình cần phải làm gì khác để khiến cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Tôi thích chịu đựng. Đôi khi tôi tự hỏi bản chất con người sinh ra là để chịu đựng ư? Chịu đựng đau đớn. Chịu đựng tổn thương. Chịu đựng cho đến trạng thái mà người ta hay ...

NOTE 55_VIẾT CHO NGÀY MỚI

1. Không ai muốn mình cô độc cả, cũng không mong ai hiểu mình khi chúng ta không hiểu chính mình. Ai cũng có những khoảng lặng riêng chỉ có họ mới hiểu được. Mặt trời sẽ mọc khi bình minh và lặn khi hoàng hôn. Buổi chiều tà hay ngày mới bắt đầu cũng cho chúng ta những cảm xúc riêng biệt. Dù không thành công nhưng cũng sẽ thành nhân. Sự cô độc vẫn tiếp nối, vì vậy, hãy an nhiên bước đi đừng nghĩ suy nhiều. Lặng lẽ hay ồn ào rồi cũng qua thôi. Nhìn nắng xiên lá trong khu vườn buổi sớm, mình cảm nhận được sự tươi mới đổi thay sẽ đi qua.  Mong bình yên cho chính mình, cho tất cả những dở dang, bao dự định vỡ tan vì covid. Nhưng covid cũng hay, có thời gian kịp nhìn lại những trăn trở, những đam mê, chạy theo đuổi bao ảo vọng rồi hoang tàn, vụn vỡ. Không có thất bại, không có nỗi cô độc thì làm sao hiểu được giá trị tình thương, tình thân. Nhưng, nhìn lại, mình là kẻ " vô sản" đúng nghĩa. Thôi, dừng lại tất cả, sống yên 1 đời bình dị. Không bon chen nhiều. 2. Xách balô lên vai mà ...