Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2020

Note 19_CUỐI MÙA THÁNG 8

  Rồi cũng phải đến lúc chia tay nhau, tháng 8 ngọt ngào màu nắng mới, mảng xanh, ngọn gió, lá vàng. Rồi cũng phải giấu lại hoài niệm xưa cũ, chia tay tháng 8, đón ngày mới tràn đầy niềm tin yêu. Hôm nay, ngày cuối cùng của tháng 8. Ngày cuối năm sau tôi không biết mình còn thời gian để ngồi ghi lại những cảm xúc của mùa. Tháng 8 năm nay, sinh nhật tôi có nhiều quà hơn mọi năm. Có lẽ là năm mà tôi được nhiều nụ cười nhất. Cũng là năm mà tôi khóc không biết bao lần. Ngày rồi cũng đi qua, nỗi buồn, niềm vui cũng lắng đọng lại. Có những cơn đau cuối mùa âm ỉ, có những bình an đánh đổi nhiều thứ. Tình thương là điều xa xỉ ở cuộc sống này. Cảm xúc bây giờ thực sự hỗ tạp.  Tháng 8, mùa hiếu hạnh lại về, tự dưng nhớ ba nhiều hơn mọi năm, nghĩ về ba nhiều hơn chắc do rảnh nhiều. Công việc,tiền bạc ở giai đoạn này đầy rẫy khó khăn mà còn gặp nhiều vấn đề phải giải quyết. Lắm nhọc nhằn. Đêm về, giấc ngủ không ngoan bởi những cơn đau. Cơn đâu nào cũng cần thiết cả. Mình không còn muốn bo...

Note 18_TẠM BIỆT THÁNG 8

  Buổi chiều tháng 8, tôi ngồi một mình đếm lá vàng rơi trước hiên nhà, mông lung nhớ về một thời đã xa. Cuối hạ đầu thu, cái khoảnh khắc giao mùa với những cơn gió mong manh mang hương vị hoang hoải se se, làm lòng người như cũng dịu xuống miên man nỗi nhớ. Trước cái ngưỡng giao mùa như lửng lơ bâng khuâng ấy, con người ta bỗng dưng chỉ muốn lướt nhẹ qua bao nỗi muộn phiền, mà tìm lại những kí ức ta đã bỏ quên dưới lớp bụi thời gian, để được đến với bến bờ an yên, đằm thắm. Khoảng trời mà ở đó chỉ có riêng ta... Tháng 8, lại nhớ những buổi trưa trốn ngủ ra trước hiên nhà nhảy tót lên cây trâm cạnh giàn mướp của mẹ. Mùa quả trâm chín mọng. Từ màu hồng phơn phớt lúc chưa chín, qua bao ngày mong mỏi đợi chờ, một sáng thức dậy sau cơn mưa đêm bất chợt đổ xuống, bỗng bất ngờ khi nhìn những chùm trâm nho nhỏ lúc lỉu trên cành, màu tím bắt mắt xen giữa màu xanh um của lá cây. Trèo cây là nghề của những đứa trẻ quê, dù cây trâm nhà tôi thân trơn nhẫy và ít nhánh. Hái chùm trâm chín xuống,...

Note 17_Vu Lan_Mùa hiếu hạnh

  Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Lại sắp đến ngày ấy rồi phải không... Ngày mà cả thế giới sụp đổ trước mắt con. Ngày mà con đã gọi Ba đến khan cả tiếng nhưng chẳng được  đáp lại. Ngày mà mỗi lần nhớ đến, mắt con cay xè còn lòng con đau đến tột cùng! Có thứ cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Có những ký ức mãi chỉ là hoài niệm. Có những nỗi nhớ, đã thôi mãnh liệt nhưng vẫn luôn âm ỉ trong lòng! Nếu ai hỏi, điều gì đáng sợ nhất? Chắc chắn là "thời gian"! Thời gian trôi nhanh đến nỗi, thổn thức nhìn lại, hoá ra mình cũng đã vượt qua được 1 đoạn đường... Hôm nay chẳng giống bao ngày, trời xen nắng, đổ mưa! Màn đêm vội vã buông xuống ôm trọn thành phố, ôm luôn cả đứa trẻ vốn dĩ đang rất yếu lòng! Lại một cột mốc đi qua, ngồi hồi tưởng về quá khứ và ôm khư khư nỗi nhớ ấy trong tuyệt vọng! Giá mà trở về được ngày xưa, câu chuyện không viết có khi chẳng buồn...

Note 16_CHO SINH NHẬT_27.08

 Em à! Hãy tựa vào vai anh P/S: MÓN QUÀ SINH NHẬT  Hãy tựa vào vai anh đi em à nếu em mỏi mệt. Dù anh biết, em mạnh mẽ, kiên cường, em là người con gái đầy ý chí, nghị lực nhưng âu điều gì cũng có gì hạn, và sức người cũng thế mà em, đừng gắng gồng một mình khi đôi chân em như muốn ngã quỵ với bao nỗi muộn phiền. Tựa vào vai anh để bình lặng và đừng nghĩ ngợi gì quá nhiều, hãy để lòng thanh thản, hãy xua đi nhọc nhằn, rồi nhoẻn một nụ cười tươi xinh nha em! Hãy tựa vào vai anh đi em à nếu em muốn im lặng đôi chút. Anh hứa, anh sẽ không nói gì, hỏi chi, sẽ lặng thật lặng để nghe em nói với ánh mắt sẻ chia, với con tim đồng cảm. Anh biết mình vẫn chưa thể hiểu hết về em, nên anh sẽ không suy đoán lung tung, không nghĩ ngợi mơ hồ mà chỉ nhìn thật sâu vào mắt em để em biết rằng những lúc em như thế lòng anh rất khó chịu, và đa mang. Hãy tựa vào vai anh đi em nếu em cảm thấy mình đã yếu đuối lắm rồi. Anh biết, để được như ngày hôm nay, nụ cười, nước mắt trong em đã chan hòa không b...

Note 15_Cho Viễn

 Hôm qua hay tin Viễn mất, tôi điếng người. Ở tuổi 47, giàu có, thành đạt, con cái còn bé nhỏ, vậy mà, Tai nạn xảy ra thì không ai có thể tránh khỏi, nhưng bất ngờ mọi thứ trở nên ngột ngạt. Tội cô 10, tuổi già tóc bạc tiễn 2 mái đầu xanh, Viễn và anh Teo, Đời người là một kiếp phù sinh, An nghĩ Viễn nhé, mọi chuyện ở trần thế này mặc kệ chốn nhân gian. Tạm biệt Viễn

Note 14_Thanh Xuân

 Có một ngày nào đó, bạn bỗng nhận ra mình đã già! Đó là khi bạn không còn hứng thú với những thứ lòe loẹt, những cảnh sắc rực rỡ, những nơi náo nhiệt và ồn ào thanh âm. Già, là khi bạn thức dậy lúc 4 giờ sáng, chỉ để nghe tiếng gà gáy ban mai và nằm đợi ánh bình minh lóe sáng sau rèm cửa… Già, là tối tối pha một ấm trà vừa đủ đặc, bật đài nghe những bài hát xưa cũ, đọc những cuốn sách cũ, chiêm nghiệm về cuộc đời, nửa gần nửa xa. Già, là khi bạn thích lang thang trên đường phố một mình, thích nhìn những bức tường loang lổ, những gốc cây rêu phong, những mái nhà cũ kỹ, thích những quán cổ, bàn ghế phủ bụi, không gian mốc thếch và mặt người trầm tư sau lớp sương thời gian. Già, là khi bạn thích cảm giác được yên tĩnh một mình, chỉ một mình chìm trong những hoài niệm. Dạo này, thường nhắc đến những chuyện cũ. Có lẽ bởi thời gian đã gấp quá rồi! Già, là khi bạn thấy mình ngày càng kiệm lời. Kiệm lời với chính bản thân, nhiều khi nghe tiếng nói của mình vang lên cũng giật mình. Già, là...

Note 13_Phim

 Bộ phim "Người đàn bà đẹp" (Pretty Woman) mình phải xem cả chục lần rồi, mỗi lần xem lại là một thứ cảm xúc khó tả Sẽ thật khó khăn để bỏ đi một điều gì đó đẹp đẽ... Người ta thường bảo tình yêu là hai người cùng bù trừ cho nhau, có lẽ Thượng Đế cũng nghĩ như vậy, nên Ngài đã cho Vivian Ward (Julia Roberts) lên chiếc xe đi tạm của Edward Lewis (Richard Gere) vào cái đêm chàng đi lạc trong cái thành phố mà nàng đã quá thân quen. Một cô gái gọi thú vị, có lẽ Edward đã nghĩ như thế trước khi mời nàng vào khách sạn của chàng. Nhưng nàng còn hơn cả thú vị, nàng là cơn lốc, cuốn chàng ra xa khỏi vùng an toàn. Trước khi gặp nàng, cuộc sống của chàng vốn rất nhanh và hối hả. Rồi thì nàng đến, mọi thứ chậm lại. Nàng cho chàng biết rằng nằm trên cỏ lại rất thanh bình, đồ ăn xe lại rất ngon, rằng nụ cười của nàng vô cùng sống động. Có thứ gì đó trong chàng nay đã thức tỉnh. Chàng nay nhìn mọi người khác đi và nàng cũng khác đi. Một món hời, có lẽ nàng đã nghĩ thế khi lên xe của chàng. ...

Note số 12_Tháng 8

Tháng 8 - khoảng giao mùa giữa cái tiết trời cuối hạ chớm thu, sắp đến. Cả đất trời như chuyển mình đến lạ, chỉ cần hé mở cánh cửa sẽ cảm nhận được ngay.  Tháng 8 là khoảng thời gian khiến nhiều người cảm thấy bồn chồn khi thu đến cũng như tiếc nuối khi hạ đi. Tháng 8 gõ cửa nhẹ nhàng như những khóm cúc vàng nở trước hiên nhà, trời kia vẫn xanh nhưng lại mang đến chút nỗi buồn phảng phất. Chiều tháng 8 về, không chỉ có tiếng ve kêu, tiếng lá rụng chao liêng trong gió, có hoa sim mà còn có cả đọng dư tình của những buổi gặp nhau, có chút hờ hững của người bước đi và có chút tâm tư của người ngồi lại. Tháng 8 về, gợi trong lòng những nỗi buồn không tên nhưng nhẹ thôi, theo cơn gió bay cao, lan tỏa ra không trung rồi sau đó biến mất sau những đám mây trên bầu trời xanh.     Tháng 8, chẳng phải nắng rất mong manh? Là chiều xao xác gió, là những lần tình cờ bắt gặp nỗi nhớ, là khi thấy ai đó khác giống bản thân mình, là khi đắm chìm trong sự chằng chèo của sự thực và hư vô. ...