Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2021

NOTE 46: ĐI & VIẾT

 Tôi chỉ là một người thích viết & đi lang thang giữa phố. Tôi đi không nhiều, trải nghiệm cũng chẳng bao nhiêu nên cô độc lắm. Nhưng đôi khi tự nhủ, cô độc cũng là một đặc ân, con người đến trần gian một mình, rồi cũng ra đi một mình thì vui hay buồn chỉ một mình cảm nhận là đủ. Tôi là một đứa rất mộng mơ, hoang đường, sống bản năng như loài cỏ dại, dù mưa gió, giông  bão cũng mặc nhiên để trái tim mình tự đau, tự lành. Đau đủ sẽ buông. Thanh xuân đong đầy nước mắt và nỗi buồn, thì trung niên xa xăm ánh nhìn, chiêu mày giữa khó khăn. Trăng sáng rồi cũng mờ, bình minh rồi đến hoàng hôn. Mặc nhiên, thời gian đi qua, người già nua, ánh nhìn mờ nhạt còn lại tâm trí có sáng hơn ngày hôm qua hay không? Đó cũng là một sự lựa chọn.  Buồn vì người, buồn cho nhân tình thế thái ít đi, bớt lo toan đi, tự dưng lại muốn lánh xa tất cả để tim mình bình an, để lòng thôi mộng tưởng, Nắng, gió, mưa, giông, Xuân, Hạ, Thu, Đông, cứ thế lướt qua rất nhanh rồi mình bỗng chốc già nua. Thời...

NOTE 45_VIẾT CHO SÀI GÒN & NHỮNG YÊU THƯƠNG

 Mấy ngày nữa thôi, Sài Gòn sẽ trở về trạng thái nhộn nhịp như xưa. Tự dưng thấy thương Sài Gòn, thương mình, thương tất thảy những điều buồn vui mà mình đã, đang có. Dòng chảy cuộc sống vẫn trôi, nhưng giờ không còn ồn ào, náo nhiệt trong tâm hồn mình nữa. Vui cũng được, buồn cũng được, mình chọn tĩnh lặng để an yên sau rất nhiều giông bão. Sài Gòn rồi sẽ khỏe, mình rồi cũng đi qua chuỗi ngày bi kịch tưởng chừng như đã bỏ quên mình. Bệnh cũng hay, đủ thời gian nghỉ ngơi, nhìn lại tất cả. Covid cũng hay, mất mát cũng được, miễn sao vẫn bình an đi qua giông gió. Sài Gòn mấy ngày nữa hoạt động trở lại, mình được đến công ty với thẻ xanh 2 mũi chích ngừa covid. Với rất nhiều ước mong nho nhoi mà đôi khi trở thành xa xỉ. Thèm ngồi ở Bốn Mùa ngắm biển, thưởng thức tách cafe dù cafe nơi ấy rất tệ. Thèm về nấu cho má một bữa ăn, đốt cho ông bà 1 nén hương.  Sài Gòn mấy ngày nữa hoạt động trở lại, mình sẽ có thời gian ghé Rose, nhâm nhi cafe, ngắm mây trôi, trời nắng, nghe chim ca, só...

NOTE 44_BIẾT CẤT NỖI BUỒN VÀO ĐÂU

  Năm tháng ấy, nỗi buồn giống như một cơn ác mộng dài đằng đẵng và lành nhanh cả tuổi trẻ. Mình như trơ trọi giữa chênh vênh không một nơi bấu víu. Khóc không xong - cười khôngnổi. Mọi thứ cứ ở lưng chừng. Năm tháng ấy, nỗi buồn đọng lại thành khối, đập mạnh vào vách thành thương nhớ. mình chỉ biết sống những tháng ngày không nơi nương tựa. Cuộc đời chỉ quanh quẩn đi làm - vài ba tách cà phê - lùa vội vài miếng mì - rồi chỏng chơ chờ nắng ấm dần đến hong khô cõi lòng. Năm tháng ấy, mình đặt nỗi buồn là "anh". Mình giấu "anh" vào những tất bật dông dài, nhứng hòai nghi héo úa, những khóc cừoi bủa vây. Mình thôi không nhắc lại chuyện cũ - thôi không chờ viến vông - thôi tự mình huyễn hoặc. Năm tháng ấy, mình tin vào số phận của mỗi người như một chuyến tàu lửa. Sẽ chạy mãi không phanh dù lòng muốn rẽ, tim muốn dừng những thương tâm khắc khoải. Mình tự hỏi phải làm sao để không còn nghe những âm thanh mệt nhoài trong từng nhịp thở. Năm tháng ấy, biết Cất nổi buồn vào ...

NOTE 43_MONG MANH

  Sự sống mong manh, nỗi đau, thù hận, tham, sân, si, đều qua như một cơn gió oan nghiệt, mà người ta chỉ có thể cứu chuộc cho thân phận bằng sự cô đơn, quạnh quẽ giữa cõi sống và cái chết… Cái chết… một sự cứu rỗi cuối cùng cho thân phàm tục khỏi muôn vàn nỗi đau, nhưng nỗi đau cũng là chấm dứt của sự chuộc lỗi trong tâm hồn. Nào ai biết sẽ ra sao một kiếp người, đầy trầm luân và niềm hạnh phúc. Sống là bắt đầu và chuẩn bị cho một sự chết không xa, một sự thoát trần chẳng mấy ai nghĩ tới trong từng khoảnh khắc xô bồ, lầm lỗi. Sống, là để đi đến cái chết. Liệu đoạn đường ấy sẽ êm ái hay bi thảm, liệu mọi tội lỗi bên kia có được thứ tha hay trừng phạt, liệu đến phút cuối ta có được ra đi với một tâm hồn thanh thản, thanh bạch để chờ được thay áo mới…? Sống, chết của ai đó là hư vô, cũng có những sống chết thay đổi cả thế giới. Có cái sống và chết sanh ra tai ương oan nghiệt, cũng có cái sống và chết là để ươm mầm tình thương yêu. Biết sao trọn một kiếp người, xả thân sống hay lẩn tr...

NOTE 42_ĐÀN BÀ

Hình ảnh
  Đàn bà khi đã trải qua vài ba mối tình, họ yêu chính mình nhiều hơn. Họ biết cách chăm chút vẻ bề ngoài... Và bất cần, lạnh lung hơn. Đàn bà khi đã bỏ rơi một người đàn ông – hoặc ngược lại, họ không còn ngu ngốc đặt cược yêu thương một cách mù quáng theo kiểu chỉ cần thu hồi lại vốn là được, hoặc giả chịu lỗ trong một cuộc tình cũng chấp nhận. Đàn bà khi đã trải qua vài ba mối tình, họ xem đàn ông là điều kiện cần chứ không phải là đủ trong cuộc sống của họ. chẳng phải chúng ta thấy nhiều bà mẹ đơn thân vẫn sống tương đối ổn đấy sao. Đàn bà khi đã trải qua vài ba mối tình, họ đi trên phố rất nhanh, chẳng còn thời gian thơ thẩn nghĩ về những điều viển vông đã qua. Lỡ có gặp thằng đàn ông từng yêu đi với cô nào – họ chắc chắn gật đầu chào chứ không phải lơ lơ như không nhìn thấy của cái thời mới chia tay tình đầu. hồi ấy, thấy như thế chắc chạy tới "bằm" con nhỏ kế bên thằng người yêu cũ ấy ra thành tro! Đàn bà khi đã trải qua vài ba mối tình, ánh mắt họ ẩn sâu nhữ...