NOTE 46: ĐI & VIẾT
Tôi chỉ là một người thích viết & đi lang thang giữa phố. Tôi đi không nhiều, trải nghiệm cũng chẳng bao nhiêu nên cô độc lắm. Nhưng đôi khi tự nhủ, cô độc cũng là một đặc ân, con người đến trần gian một mình, rồi cũng ra đi một mình thì vui hay buồn chỉ một mình cảm nhận là đủ. Tôi là một đứa rất mộng mơ, hoang đường, sống bản năng như loài cỏ dại, dù mưa gió, giông bão cũng mặc nhiên để trái tim mình tự đau, tự lành. Đau đủ sẽ buông. Thanh xuân đong đầy nước mắt và nỗi buồn, thì trung niên xa xăm ánh nhìn, chiêu mày giữa khó khăn. Trăng sáng rồi cũng mờ, bình minh rồi đến hoàng hôn. Mặc nhiên, thời gian đi qua, người già nua, ánh nhìn mờ nhạt còn lại tâm trí có sáng hơn ngày hôm qua hay không? Đó cũng là một sự lựa chọn. Buồn vì người, buồn cho nhân tình thế thái ít đi, bớt lo toan đi, tự dưng lại muốn lánh xa tất cả để tim mình bình an, để lòng thôi mộng tưởng, Nắng, gió, mưa, giông, Xuân, Hạ, Thu, Đông, cứ thế lướt qua rất nhanh rồi mình bỗng chốc già nua. Thời...