Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2021

NOTE 41_CÔ ĐƠN

  Cô đơn là khi đứng bên đường nhìn người qua lại, ta cảm thấy thành phố này còn hoang vu hơn cả sa mạc. Mỗi người gần nhau như vậy nhưng hoàn toàn không biết tâm sự của nhau, nhiều người nói chuyện ồn ào như vậy mà không ai thật sự đang lắng nghe. Thỉnh thoảng tôi vẫn thức đêm để nghe về những câu chuyện của lòng mình. Tiếng bước chân trong cuộc đời quá chật và những vơ vất nghe khô theo từng mùa mang tuổi tới, đời cứ vậy mà tự mình thấy mình già thêm. Thỉnh thoảng tôi vẫn thức đêm như một thói quen còn sót lại từ lâu lắm, từ những ngày xưa tự mình chờ cuộc đời ngủ hết rồi mới hỏi mình: ngoài kia có gì? Tự tách mình sau ô cửa kính trong nhìn những ánh đèn đường vàng qua đáy mắt. Cuộc đời đã ngủ im rồi. Từ nơi tôi ngồi, những con đường vắng, khu vườn vắng, khoảng không vắng và lòng thì rợn ngợp nỗi chơ vơ. Ở những tháng năm cuối của tuổi trẻ còn sót lại trên đầu, tôi bỗng đôi khi giật mình mà sợ hãi, nỗi sợ của những con người biết thanh xuân sắp rời đi qua những khung trời ...