Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2021

NOTE 38_CHỈ CÒN LÀ KÍ ỨC

 Anh với em, chỉ còn trong kí ức của nhau. Đi đi, ngoài kia dù bão táp, mưa sa, giông gió phủ đầu cũng phải tiếp tục bước tiếp một cuộc hành trình mới. Nếu vô tình thoáng gặp nhau, xin đừng nhắc nhau câu chuyện cũ. Năm ấy, mùa trăng xưa để ngủ yên theo tháng năm của tuổi trẻ. Nếu vô tình thoáng gặp nhau trong vòng quay hữu hạn này, anh, em còn đủ từ ái dành cho nhau một nụ cười, một ánh nhìn trìu mến cũ. Năm ấy, mùa trôi, những luống hoa dại vệ đường đâu ai chăm sóc, chúng không vì sự khắc nghiệt của thời tiết, gió mùa mà chúng không ra hoa, tỏa hương, khoe sắc. Cũng ví như ta không bên nhau, không bước cùng nhau lẽ nào lại kết thúc không thể tiếp tục đi. Những con đường song song dài thẳng tắp không điểm gặp, những ngã rẻ tứ chiều mong chi có chốn xoay hướng. Hoa, mỗi mùa một khác hương thơm, cớ gì cứ day dứt mãi một cuộc tình??? Thanh xuân, mắt biếc theo thời gian chỉ còn là kí ức.

NOTE 37_NGÀY NẮNG KHI LÒNG AN

     Sau này mới biết, cô gái một thân áo trắng ấy đã hóa thành chim yến, đi tìm tổ cũ ở miền quê sông nước. Những nơi cô đã đi qua, có hoa nở trên cây, giữa xà nhà mà chim yến kêu ríu rít, còn lưu dấu giấc mộng ấm nồng. Có người nói, cô là một cô gái tinh khiết như băng, cho nên bất luận nhân thế có đổi thay thế nào, cô vẫn giữ dung nhan xinh đẹp ấy. Có người nói, cô là một cô gái lý trí, cho dù phải đối mặt với cám dỗ ra sao, cuối cùng đều có thể an toàn thoái lui.      Cô là đóa sen trắng được mong chờ trong giấc mơ của vô số người. Nhưng cô hiểu được cuộc đời là trôi nổi bất định, phải học được cách thích ứng với hoàn cảnh, an nhiên tự tại.      Cô luôn thuần khiết như vậy, mặc cho thế sự vạn vật sinh sôi, nội tâm của cô trước sau vẫn như non nước sáng tỏ, thanh bạch rõ ràng.      Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể đi một mình. Những người hẹn nhau đồng hành đó, cùng nhau làm bạn với mùa mưa, đi qua tháng năm...

NOTE_36_MÙA HẠ TRONG VEO

  Mùi hương hoa nhàn nhạt trong mùa hạ. Tiếng xe cộ thưa thớt lúc sớm trời, tiếng người trò chuyện, tiếng cửa mở. Lạ lùng làm sao, cách mà chúng ta đối mặt với những chuyện đớn đau, chuyện chẳng hề như ý – một cách điềm nhiên đến tĩnh lặng. Phải chăng chúng ta đã học được cách sống như pha một tách trà? Ban đầu là đun sôi cái tôi, rồi làm bay hơi sự lo lắng, kế tiếp pha loãng mọi buồn phiền rồi lại lọc đi mọi sai lầm, và sau cùng là bắt đầu thưởng thức  hạnh phúc ? Đã có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực, dẫu cuộc đời và bản thân đã thứ tha cho nhau, nhưng chẳng thể nào kiếm tìm được một khoảng không yên bình nơi đáy mắt. Đã có những ngày, ao ước mình trở thành một con mèo lười biếng, chẳng phải đi học, chẳng cần làm việc hoặc chẳng phải ra ngoài, chẳng đến những cuộc hẹn, chỉ ở nhà nằm đọc sách, nghe nhạc và làm những thứ linh tinh, miễn là mình thích, miễn là mình thấy bình yên… Đã có những ngày mình không còn tin tưởng vào bản thân mình nữa, hoài nghi mọi thứ, thấy rằ...

NOTE 35_UỐNG CÀ PHÊ SÀI GÒN

 T ôi chưa bao giờ nghĩ cà phê có vị gì ngoài đắng chát nếu không thêm đường. Có lẽ ấn tượng về lần nhấp trộm một ngụm cà phê phin của ba khi còn nhỏ đến giờ vẫn còn in đậm miền ký ức nhiều màu sắc trong tôi. Tôi không thích màu đen, ngoại trừ thứ màu đen sóng sánh, thơm mức mũi của ly cà phê ba pha mỗi sáng. Và mùi hương mà tôi từng tin rất ngọt ngào ấy theo tôi đến tận những thành phố xa lạ, để mỗi lần nhấp một ngụm cà phê ở đâu đó tôi sẽ lại lục tìm hương vị xưa cũ nay đã nhuốm màu ký ức. Ngày ấy mới lên thành phố học, tôi và đám bạn hay uống cà phê ở công viên hay những quán cóc vỉa hè. Nói thật là hồi đó tôi thích mê vị cà phê này, cà phê pha sẵn rồi thêm thật nhiều sữa đặc, khi uống vào chỉ thấy béo ngọt cùng chút dư vị nhân nhẫn của cà phê đọng lại trên đầu lưỡi. Và hơn hết là giá cả rất phải chăng, thế nên cà phê sữa, tôi, và đám bạn đã đồng hành cùng nhau suốt những tháng ngày gian nan mà tươi đẹp ấy. Cà phê khi ấy ngọt ngào như từng giấc mơ chúng tôi ươm mầm cùng nhau ở m...

NOTE_34_RỒI TỪ MAI

Rồi từ mai mình trở thanh xa lạ Những nồng nàn xin gửi lại phố xưa Câu chuyện cũ chỉ riêng mình ta nhớ Heo may qua nức nở biết bao mùa Người về nhé khép lòng mình thật chặt Ta đem tim cất tận phía chân trời Có những điều suốt đời xin cất giữ Bởi biết mình đã chậm bước người ơi Bình yên nhé, xin người đừng nhìn lại Chút xao lòng đâu phải chuyện đậm sâu Sau cánh cửa là ấm êm hạnh phúc Nơi phận duyên thắm thiết đến bạc đầu Nơi quán cũ ta chẳng còn đến nữa Ngỡ thời gian sẽ lành lại vết đau Nào ngờ chỉ một lần đem đặt cược Mà tim ta nhức nhối đến bạc đầu...