Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2020

CHA & CON

Cánh cò cõng nắng qua sông Chở luôn nước mắt cay nồng của cha Cha là một dãi ngân hà Con là giọt nước sinh ra từ nguồn Quê nghèo mưa nắng trào tuôn Câu thơ cha dệt từ muôn thăng trầm Thương con cha ráng sức ngâm Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa. Lúa xanh xanh  mướt đồng xa Dáng quê hoà với dáng cha hao gầy Cánh diều con lướt trời mây Chở câu lục bát hao gầy tình cha.

CẢM ƠN

AI ĐI QUA AI, AI BỎ RƠI AI, RỒI CŨNG SẼ KHÔNG CÒN QUAN TRỌNG NỮA. HÃY CỨ NÓI LỜI CẢM ƠN! Chỉ là vậy, cuộc đời đưa con người ta xoay vòng quanh nhau, gặp gỡ, chia ly, cũng có thể sẽ tái ngộ hoặc sẽ cứ vậy thôi mà bước tiếp và hy vọng tiếp. Hãy nói lời cảm ơn với tất cả những tổn thương.! Hãy cảm ơn tất cả những điều ta đã từng đi qua trong đời, hãy nói lời cảm ơn với cả những tổn thương. Tổn thương, ở một khoảng thời gian nào đó trong đời khiến chúng ta cảm thấy buồn, tủi và cả giận giữ, trách móc, một ai đó. Nhưng cuối cùng, điều ở lại luôn không phải là những thứ cảm xúc ấy, sẽ chỉ còn là hoài niệm và những nụ cười mỗi khi ngày sau nghĩ về, ta cũng đã từng sống vui và hạnh phúc, bên nhau. Khi rời xa người, ta đã biết cố gắng vì chính mình, đã biết trân trọng bản thân và nhiều điều đẹp đẽ khác xung quanh. Những tổn thương, suy cho cùng cũng chỉ khiến cho con người mạnh mẽ hơn, nó không vùi dập cuộc đời, như ta từng nghĩ. Một ai đó ra đi, có lẽ vì họ nghĩ những gì mình cần có còn đang ở...

New day 23.05.2020

GẶP BƯỚC KHÓ KHĂN, CHÍNH LÀ LÚC BẠN ĐANG TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC Đường dễ đi chỉ là khi xuống dốc, nhưng đường khó đi mới chính là con đường tiến lên trên. Có một câu nói khiến tôi tâm đắc, đó là: “Có thật rất mệt không? Mệt mới là cuộc sống, còn dễ chịu là người đã yên nghỉ ngàn thu”. Cho nên: Khổ mới là cuộc sống, mệt mới là công việc. Thay đổi mới là vận mệnh, nhẫn nại mới là tôi luyện. Bao dung mới là trí huệ, tĩnh tại mới là tu tâm. Xả mới là đắc được, làm mới là đầy đủ. Nếu bạn cho rằng cuộc sống của mình thật quá ư vất vả, hãy nhớ đây mới thực là con đường tiến lên. Đường thành công không có chỗ cho sự dễ dàng, còn truy cầu may mắn luôn chỉ là mong ước viển vông. Có một câu chuyện như thế này: Báo đài đăng tin một người trúng giải độc đắc, nghe xong mọi người đua nhau mua xổ số, ai cũng hy vọng vận may sẽ mỉm cười với mình. Nhưng khi báo đài đăng tin chuyến xe khách gặp nạn, trong số 50 hành khách chỉ có 2 người đã mua bảo hiểm nên nhận được bồi thường 10 tỷ. Đọc xong ai cũng tấm tắc...

New day_21.05.2020

Ngày mới bắt đầu, dặn lòng những điều này để cuộc sống nhẹ nhàng hơn Đừng mãi trách cứ sai lầm của bản thân Bạn có thể yêu quý nhầm người hay cũng có thể khóc vì những sự việc không đáng nhưng có một điểm là hãy biết tha thứ cho bản thân mình, đừng mãi nhìn vào sai lầm của bản thân để rồi trách cứ mình. Bởi vì những sai lầm ấy, ít nhất nó cũng giúp bạn biết tránh khi lần sau gặp lại, từ đó giúp bạn trưởng thành hơn. Hãy nhớ rằng, mỗi một sai lầm hôm nay sẽ là kinh nghiệm trong tương lai giúp bạn hoàn thiện bản thân mình, thay vì mãi trách cứ bản thân, chi bằng hãy sửa chữa nó. Tập sống đơn giản nhẹ nhàng, học cách thương lấy mình và làm một người vui vẻ rạng rỡ nhất. Không quá chú ý đến một số người, một số việc. Dùng tâm thái tích cực nhất để thuận theo tự nhiên, đối diện với tất cả. Vì thế giới này vốn như vậy rồi, nếu quá chú trọng – quá bám víu bên ngoài dễ đánh mất giá trị bản thân. Không cần dằn vặt người khác hay làm khó bản thân bằng cách không ăn, không ngủ, tự trách rồi tổn t...

Note 18.05

Hướng Tây có nhiều nắng hơn hướng Đông? 1. Trong suốt những năm xa nhà, cứ mỗi lần có dịp trở về quê, bao giờ tôi cũng cố dành ra một buổi sáng thật sớm, đi ra biển, và ngồi ngắm mặt trời mọc.  Có lần, chỉ ngồi mãi trên bãi cát, nhìn tia nắng đầu ngày xuất hiện một cách chậm rãi. Có lần, để cho mình chìm xuống dưới làn nước mát lạnh. Rồi từ sâu dưới nước, nhìn tia nắng đầu ngày lấp loáng ở phía trên mặt nước đang phủ lên người mình.  Những năm tháng ấy, tôi luôn nghĩ hướng Đông có nhiều nắng hơn. Vì đó là nơi khởi đầu… 2. Có đôi lần trong đời, tôi đã đứng một mình trên đường dài, giữa trưa nắng, mà không biết phải đi về đâu. Chiếc bóng không ngã về phía nào trong ánh mặt trời của xứ nhiệt đới. Không có điểm nào để tựa vào, cũng không có điểm nào để dõi theo.  Cuộc đời của một con người, cho đến khoảnh khắc ấy, vo tròn lại chỉ là một chấm nhỏ nếu nhìn xa tít từ trên cao hướng xuống. Nó chắc không khác gì một hạt bụi đường.  Nhưng vào những thời điểm như thế, tôi không...

THƯƠNG MÙA LÁ CŨ

Thương mùa lá cũ Cũ có nghĩa từng mới, từng là những ngày giao mùa xanh tươi, mơn mởn giữa đất trời, từng có những khoảng khắc xinh tươi trong màu nắng mới, từng reo ca trong gió, nô đùa với trăng....từng là của nhau qua bao tháng ngày mật ngọt, êm đềm. Rồi một ngày, màu lá theo mùa, phôi pha trút bỏ hết tất thảy. Cây cành trơ trọi như lòng người xác xơ. Kỉ niệm dù buồn hay vui, dù hạnh phúc hay cay đắng thì chúng ta cũng từng có nhau, là của nhau, người nặng lòng là người đau nhiều hơn, Thật khó để quên mọi chuyện đã từng xảy ra, với anh, với em, với khoảng khắc trong đời không bao giờ phai nhạt. Em thôi nhớ, nhưng thi thoảng kí ức trỗi về. Sài Gòn nóng rang,  Không biết bao giờ em buông được tất thảy để bắt đầu một cuộc sống không anh đang tồn tại, không biết bao giờ em sẽ thôi khóc trong cô độc một mình.  Một mình, em đối diện với tất cả, mệt mỏi, đau thương, gượng cười chua chát, một mình em trơ trọi... Thương mùa lá cũ, thương em đi qua mọi thứ một mình, ...

06.05.2020

cố gắng sống không cần cố gắng để sống đời bình thường cần rất nhiều cố gắng cần học yêu lại nắng cần học đừng ghét mưa cần học cách ngủ trưa cần ăn vừa bụng đói cần dừng khi thấy mỏi học cách ngừng ham tranh cần học câu nói lành cho cõi lòng hoa nở cần học lại cách thở và học cách đứng, đi cần nhận biết điều gì ta thật cần giữ lấy cần yêu thương biết mấy cứ học rồi lại sai cứ tưởng cần một ai hoá ra cần tất cả cần dịu dàng nền nã cần kinh cả đau thương cần những lúc nhịn nhường cần lớn gan mà…khóc cần đoạn đời khó nhọc để biết nhớ ngày hoa cần những phút chia xa để biết lòng trân quý cần phải biết bỏ đi để biết mừng trở lại cần nhận ra mình dại mới mong ngày lớn-khôn thôi đừng mộng bản thôn thôi mơ gì núi biếc còn bao điều chưa biết bây giờ và ở đây.

GHI NHỚ

"Sẽ có một thời gian bạn cảm thấy vô cùng cô độc, đi làm một mình, tan tầm một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, thậm chí giao thừa cũng chỉ có một mình trên đường. Những lúc như vậy, đừng tìm người để dốc bầu tâm sự, đừng tìm kiếm chỗ dựa về tinh thần, cứ một mình mà vượt qua đi. Chúng ta sẽ nhanh chóng học được cách lắng đọng lại chính mình, tìm cách sống cuộc sống của riêng mình, đây cũng là một phương diện của sự trưởng thành. Chúng ta cũng phải học cách trải nghiệm sự cô đơn, tương lai chưa chắc đã tốt đẹp hơn, nhưng chúng ta sẽ càng ung dung hơn." (St) P.s: Xuân Canh Tý, mùa xuân đầu tiên trong đời không về nhà giao thừa, mùa Xuân đầu tiên nhiều nước mắt trong căn phòng trọ nơi xứ người, Đau, nỗi đau ấy sẽ nhớ mãi, mọi nỗi đau rồi theo thời gian phôi phai nhưng không bao giờ quên, Lòng người khi ấy......

NOTE SÀI GÒN

[Sài Gòn ngày 02/05/2020] Chia tay một người ở Sài Gòn thì sao? 1. Đôi khi bạn lạc mất tay lái khi rẽ vào đường Nguyễn Huệ mà cả hai đã từng đi qua rất nhiều lần. Đôi khi bạn bật khóc giữa một quán cà phê vì ngay tại chỗ ngồi ấy, ly trà đào ấy, bài hát We will remember us this way ấy - có hai người chứ không phải một người. 2. À bởi vì ở Sài Gòn người ta chỉ có một vài chỗ quen, nên những người yêu cũ tưởng chừng đã không còn thuộc về nhau nữa - lại rất hay chạm mặt một cách tình cờ. “Em dạo này ổn không?”, “Anh vẫn vậy chứ hả” là những câu hỏi gượng gạo và nhạt nhẽo nhất cuộc đời này. 3. Sài Gòn - có thể là nơi khiến bạn dễ chịu nhất sau chia tay. Không ai phán xét một cô gái rơi giọt mắt trên đường. Không ai dạy một chàng trai cách phải mạnh mẽ sau chia tay. Có bao giờ bạn cảm giác rằng dù ở thành phố rộng lớn này, bạn đã quen biết từng ấy người, nhưng rốt cuộc bạn vẫn thấy cô độc không? Mình tin là có - vào cái ngày bạn chia tay người yêu ở Sài Gòn.

THÁNG 5

THÁNG 5, VIẾT CHO NHỮNG THƯƠNG YÊU! Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo! Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi… Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng. Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta! Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp...

AI NGƯỜI THẤU HIỂU

AI NGƯỜI THẤU HIỂU? Muốn gào thét, muốn xé toang lồng ngực Cho tan hoang, cho vỡ nát cơn buồn Người sao hiểu trái tim này nhói nhức Khi đành lòng bóp nghẹt những tiếng thương. Ta muốn say cho quên trời quên đất Muốn phá hết những xiềng xích vô hình Muốn người biết nỗi đau này rất thật Ta điên cuồng nơi cõi tạm điêu linh. Nắng! Ôi sao nắng chói chang nhiều đến thế? Đốt thiêu ta bằng lửa nóng dối lừa Và người nữa, phải chăng người cũng thế Trói mây trời, xua đuổi những cơn mưa!? Đêm sao cũng oái ăm đầy những nóng! Hay ta điên nên thần trí mơ hồ? Ta không tiếc hiến dâng tìm bến mộng Để nhận về toàn chua chát, cay, khô... Gió! Gió không thổi cho đời ta thơm ngát Mưa không rơi tưới mát đất oi nồng Và người nữa, sao người không về để Tấm thân này khô khát giữa mênh mông. Kimmi.

BẠN TÔI

BẠN TÔI Đang dừng đèn đỏ tôi chợt giật mình khi có tiếng vỗ bồm bộp vào cửa kính.  Chưa kịp cau mày khó chịu thì một cái mặt đầy nếp nhăn ghé vào. Cái mặt khá đen bộ răng vàng khè nhưng ánh mắt thì lại lấp lánh và thân thiện. Ánh mắt thân quen của cậu bạn tôi ngày nào. - Này mở cửa tao gửi cho cháu mấy quả bóng bay. Tự dưng tôi thấy muốn trào nước mắt. Nhìn nó vất vả như thế nhưng sự thơm thảo của tấm lòng thì bao người không bằng được. Tôi bảo - Sang cái quán chỗ kia. Có chỗ đỗ xe nói chuyện tí. Nó ngồi trước mặt tôi. Mặt già nua khắc khổ,  da đen sạm do đày ải cả ngày. Trời lạnh cái Áo khoác cũ bong cả chỉ. Vậy mà mồm thì liên tục líu lo. - Lâu lắm không gặp mày. Hai đứa nhỏ lớn lắm rồi nhỉ. Chúng nó thích màu gì?  Con lớn nhà mày thích màu tím. Tí nhét vào xe tao sẽ bọc ni lông không sẽ bục đâu. Bạn tôi nó vẫn tốt như thế. Nó nhớ đến cả màu ưa thích của con gái tôi. Chân thật đến như thế. Nó vẫn nghèo đến như thế. Nhưng nó vẫn hạnh phúc với cuộc sống của nó. Ho...